Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 101 : Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi |22|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Hương vị sát trùng tràn ngập chóp mũi, y tá lấy quần áo bệnh nhân đến.



Khấu Thu: “Chỉ là kiểm tra thôi mà.”



Khấu Quý Dược: “Thay quần áo trước đi rồi nói.”



Khấu Thu nhìn váy áo xa hoa mộng ảo trên người mình, cảm thấy rất cần thiết đi thay đồ.



Một lát sau, hắn từ phòng thay đồ bước ra, đưa váy cho Tả Nhất.



Tả Nhất: “Cất?”



Khấu Thu: “Tháo mấy trang sức thủy tinh ra, còn váy có thể ném.”



Tuy nói giá trị so với kim cương thì không bằng một góc nhưng lại hơn ở chỗ lấp lánh.



Đánh giá hoàn cảnh chung quanh, là bệnh viện tư, không gian lớn, cũng không tệ… còn có vài phần quen mắt. Một lát sau, Khấu Thu nghĩ: có thể không quen mắt sao? Lần trước Lận An Hòa mang hắn đến làm kiểm tra sức khỏe chính là ở đây.



Khấu Quý Dược chú ý tới thần sắc hắn không đúng: “Sao vậy?”



Khấu Thu mím môi, cắn lấy móng tay: “Để tôi nghĩ kĩ rồi nói.”



Khấu Quý Dược nghiêng mặt nhìn Tả Nhất, người sau thức thời cúi đầu: “Thuộc hạ cái gì cũng không nhìn thấy.”



Khấu Quý Dược: “Thuận tiện đi đăng ký khám khoa thần kinh đi.”



Tả Nhất lĩnh mệnh xuất môn.



Khấu Thu bảo trì trạng thái kiều hoa, ở trên giường bệnh tạo hình.



Khấu Quý Dược rời phòng đi nghe điện thoại. Sau khi trở về, lại nhìn thấy Khấu Thu nằm trên giường không ngừng liếm khóe miệng: “An Hòa sắp đến.”



Trán Khấu Thu nhảy gân xanh, ngón tay lại theo hai má xinh đẹp trượt xuống: “Anh ta tới làm cái gì?”



Khấu Quý Dược: “Kiểm tra cho ngươi.”



Khấu Thu lần thứ hai cường điệu: “Tôi không bị bệnh.”



Ánh mắt Khấu Quý Dược dừng ngay cánh tay đang uốn éo của hắn.



Khấu Thu bất đắc dĩ: “Ngoài ý muốn thôi.”



Khấu Quý Dược không cùng hắn tranh luận vấn đề nhàm chán có bệnh hay không có bệnh này nữa: “Ta đi thanh toán viện phí, đừng có chạy lung tung.”



Khấu Thu gật đầu.



Khấu Quý Dược đi rồi, Khấu Thu nhìn y tá còn ngây ngốc bên cạnh, ngoắc ngón tay.



Y tá nhanh nhảu chạy lại.



Khấu Thu: “Siêng Năng đâu?”



Lười Biếng gỡ khẩu trang ra: “Bí mật.”



Khấu Thu: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”



Lười Biếng: “Chờ ngươi.” Nói xong, hắn tỉ mỉ đánh giá. Khấu Thu một thân đầy ý vị phong lưu, câu nhân vô cùng. Hắn chậc lưỡi: “Ta biết mà, sẽ có một ngày nào đó ngươi sẽ vì phóng đãng bất kham mà bị bắt đến bệnh viện.”



Khấu Thu sửa đúng: “Là phong lưu không thể kềm chế được.”



Lười Biếng: “Vừa rồi… là cha ngươi?”
Khấu Thu chắp tay sau đít, dựa vào tường nhìn lên: “Cậu đang ca ngợi tôi?”



Cơ Chi thở dài: “Tôi đang nghĩ còn có bao lâu nữa mới hết tiết.”



Rời đi mới biết chỗ ngồi đáng quý.



“Tôi đi ra ngoài một chút. Thầy ra thì gọi điện thoại cho tôi.” Nói xong Khấu Thu liền đi xuống lầu.



Cơ Chi đứng một mình tại chỗ tự hỏi khả năng sau khi gọi điện thoại thì hắn có khả năng trở về hay không — hình như là bằng 0.



Tầm 10 phút nữa là hết tiết, Thủy Sam mở cửa hỏi: “Người đâu?”



Cơ Chi mặt không đổi sắc nói dối: “Cậu ấy đau bụng, đi WC rồi.”



Vừa dứt lời, Khấu Thu cầm một nhánh cây khô đi lên.



Cơ Chi: chết vì bị cậu ta liên lụy chỉ là chuyện sớm hay muộn.



Cả người Khấu Thu đều đầy mồ hôi, áo khoác đồng phục cột bên hông, trên tay còn có vài vết xước.



Vừa nhìn thấy Thủy Sam, hắn nhất thời cảm thán thời vận không tốt, bị phê bình là chuyện không thể tránh khỏi.



“Em…”



Chuẩn bị ngoan ngoãn nhận sai, Khấu Thu nghe thấy mấy câu sau của hắn liền nuốt ba chữ ‘em sai rồi’ vào cổ họng.



“Em chuẩn bị chịu đòn nhận tội?”



Khấu Thu: “Đáng tiếc chỉ tìm được nhánh cây.”



Thủy Sam ôn nhu xoa đầu: “Có tâm là được.”



Khấu Thu: “Thầy tha thứ cho tôi?”



Thủy Sam quan tâm kéo bàn tay nhỏ bé của hắn: “Tôi đi lấy băng dán y tế cho em.”



“Làm phiền thầy rồi.”



Vây xem toàn bộ hành trình không biết xấu hổ này – Cơ Chi: …



Trong phòng học



Trần Nhạc Thiên nhìn Cơ Chi như bị sét đánh: “Phạt đứng thôi mà, không đến mức đi.”



Cơ Chi ngồi xuống: “Có sách giáo khoa nào dạy lại tam quan không?”



Trần Nhạc Thiên: “Giáo dục công dân được không?”



“Thôi khỏi.”



Trần Văn Tĩnh đột nhiên xen vào hỏi: “Khấu Thu đang làm gì vậy?”



Trần Nhạc Thiên nhìn theo tầm mắt cô nàng, chỉ thấy Khấu Thu bẻ nhánh cây thành hai đoạn rồi ném xuống lầu.



Cơ Chi: “Đập gian phu.”



Phần VI: Mạch thượng hoa khai, hoãn hoãn quy hĩ



Hoa trên đường đã nở, từ từ ngắm cảnh trên đường về