Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 102 : Mạch thượng hoa khai, hoãn hoãn quy hĩ |1|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Vòng eo mềm mại, thần thái xinh đẹp. Theo động tác trong tay, nhánh cây thưa thớt rớt xuống. Trừ đám chim sẻ hoảng hốt bay đi ở ngoài cửa sổ, không một người nào bị rớt trúng đầu. Điều này cũng khó trách, dưới lầu dạy học vốn là một bụi cỏ, chung quanh còn có cây cối, bình thường thì học sinh sẽ không đi đường này.



Trần Nhạc Thiên nhìn mà ngạc nhiên: “Còn cứu được không?”



Cơ Chi cũng không ngẩng đầu lên: “Let it go.”



Khấu Thu cầm một đám nhánh cây ném xuống dưới. Một hồi lâu cũng không nhận được được hồi đáp.



“Về chung không?”



Khấu Thu xua tay: “Đợi một lát nữa.”



Cơ Chi: “Giờ tan học rồi, ở trường không còn ai.”



“Làm gì cũng phải đến nơi đến chốn.” Khấu Thu đếm số nhánh cây còn dư lại trong tay: “Tôi còn ở lại tầm mười mấy phút nữa, cậu đi trước đi.”



Cơ Chi lắc đầu cùng Trần Nhạc Thiên đi về.



Trong phòng học, dần dần chỉ còn lại có một mình hắn. Khấu Thu cũng cảm thấy mình rất nhàm chán, ném luôn đám nhánh cây còn lại ra ngoài cửa sổ, lấy áo khoác mặc vào chuẩn bị chạy lấy người. 



Sau đó… liền cứ như vậy không hề có nhân tính trúng mục tiêu.



Trần Chu cầm xẻng nhỏ đang chuẩn lấy một ít đất, đã bị vật thể không rõ nào đó từ trên trời giáng xuống rớt trúng đầu. Là một hai nhánh thì cũng thôi đi, Khấu Thu tiện tay quăng luôn một đống xuống. Tất cả nhánh cây giống như thiên nữ tán hoa rơi xuống, không chừa chút không gian nào cho người né tránh.



Nghe thấy tiếng vang, Khấu Thu đầu tiên là kích động nhoi ra ngoài cửa sổ nhìn nhìn. Cho đến khi thấy nạn nhân thì nhanh chóng thụt cổ vào, cầm lấy cặp sách chuẩn bị rời khỏi hiện trường án mạng.



“Khấu Thu.” Hắn nghe thấy dưới lầu có người tại kêu tên của hắn.



Khấu Thu nhét tai phone vào tai, mắt cũng không chớp đi ra khỏi phòng học.



Tiếng nhạc không còn, ngược lại tiếng rung càng ngày càng dồn dập. Không cần nghĩ cũng biết là ai gọi điện thoại, Khấu Thu chuyển hướng đi đến bên cửa sổ. Quả nhiên thấy Trần Chu cầm di động trong tay, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập âm trầm.



Khấu Thu: “Cất di động đi, đừng gọi nữa.”



Tiếng nhạc lúc có lúc không y như bị hen suyễn.



“Xuống dưới.”



Khấu Thu cười lạnh: “Anh không gọi điện nữa trước đi.”



Trần Chu bám riết không tha bấm gọi.



Khấu Thu: “Anh sẽ hối hận.”



Trần Chu hoàn toàn không để ý: “Xuống dưới.”



Khấu Thu đi đến cuối phòng, xách thùng nước, trở lại bên cửa sổ. Một thùng nước không chút khách khí nào đổ ào ào xuống, cho đến khi giọt nước cuối cùng nhỏ xuống mới vừa lòng thu tay lại.



Nhìn di động dưới lầu đã báo hỏng, Khấu Thu tắt nhạc, đeo cặp sách chuẩn bị chuồn.



Cửa trước hay cửa sau… đây là một lựa chọn khó khăn. Trần Chu chỉ có khả năng chặn hắn một lối. Chọn đúng, an ổn về nhà còn chọn sai… an tâm ra đi.



Khấu Thu không chọn cửa trước cũng không chọn cửa sau, mà khi đến lầu hai thì chuẩn bị từ cửa sổ nhảy xuống. Đằng sau, trường đang thi công, ở dưới có một đám cát. Chỉ cần không phải đầu chấm đất là có thể tận tình rơi tự do.



‘Thình thịch’ một tiếng, mông cùng mặt cát mềm mại tiếp xúc thân mật. Khấu Thu phủi phủi đám cát trên quần áo, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trần Chu mang theo ý cười nho nhã đứng đối diện hắn.



“Thật trùng hợp.” Khấu Thu đứng lên.



Đám bọt nước nhỏ giọt từ tóc Trần Chu rơi rớt. Không thể không nói, mỹ nam dù có dưới tình huống nào cũng đều đẹp. Nhìn vầy mà còn mang theo vài phần hấp dẫn cấm dục.



Là họa trốn không thoát, Khấu Thu thức thời đi theo Trần Chu vào phòng tư vấn tâm lý.



Vẫn là sức sống mãnh liệt như trước, vào mùa thu vạn vật điêu linh lại nhìn thấy sức sống như vầy quả thật không dễ dàng.



“Đây là dây leo anh mới trồng.”



Dây leo sống dưới nước, bên dưới còn nuôi cá khổng tước. Phối hợp những thứ cây khác, cảm giác đầu tiên chính là chủ nhân của căn phòng là một người nhiệt tình yêu thương sinh mệnh.



Đầu ngón tay Trần Chu khẽ chạm một phiến lá: “Nơi này bố trí đẹp không?”



“Trước sau như một, cũng y như chủ nhân nó, mặt người dạ thú.”



Giọt mưa chảy xuống đầu ngón tay, lại vẫn duy trì nguyên hình trong suốt. Trần Chu dùng ngón tay chạm vào nó, nhẹ nhàng vẽ loạn lên cổ tay: “Đáng tiếc không phải là máu tươi.”



Đầu lưỡi hắn liếm lấy cổ tay, nhướng mày: “Tiểu Thu, chúng ta đã lâu không gặp.”



“Lời này chờ tôi sống đến một trăm tuổi rồi hãy nói với tôi.”



“Dường như mỗi lần em đến đều có thể cho anh một kinh hỉ khác nhau.” Trần Chu đi đến trước mặt hắn. Gần đến nổi hơi thở của hắn Khấu Thu cũng có thể cảm giác được rõ ràng: “Đáng tiếc anh thích em khi còn bé hơn.”



Khấu Thu nghĩ đến hồi ức mình thấy: “Sẽ không như trước.”




Khấu Thu: “Tôi kiên trì hòa bình.”



Nam tử đầu bạc chỉ là đơn giản quét mắt nhìn hắn một cái: “Có thân phận, không địa vị. Theo lý thuyết hẳn là có rất nhiều người ngươi muốn xuống tay.”



Gần đây việc làm ăn không tốt, cũng không có thiếu người đến cướp địa bàn. Đã mấy tháng nay hắn không có đơn đặt hàng.



“Tôi không muốn giết người.” Khấu Thu thực khẳng định nói.



“A.” Nam tử đầu bạc có chút thất vọng, trở lại chỗ, ngồi xuống.



Chỉ là một lần vô tình gặp mặt thôi, Khấu Thu không dừng lại, hướng đến mục đích của mình mà đi. Mất 200 tệ để mua một tờ đáp án không biết thật giả, hắn nhét vào túi áo, trở về.



Tuyết càng lúc càng lớn, lông mày nam tử đầu bạc đã kết băng, làn da tay gần như trong suốt, nhưng các đốt ngón tay lại đông đến đỏ bừng. Đại khái là gần đây thật sự không gặp may, Khấu Thu khó có khi động lòng trắc ẩn. Cuối cùng vẫn là lần thứ hai dừng chân: “Ăn mì không?”



Nam tử đầu bạc ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp lấy ví ra: “Tôi mời.”



Quán mì thịt bò ở đây không mắc rẻ. Khấu Thu thấy mắc liền kéo người đi kiếm một quán nấu kiểu Quan Đông. Một lần gặp gỡ ngoài ý muốn, bất ngờ chấm dứt ở một quán mỳ.



Lần thứ hai gặp mặt khi Khấu Thu đến phá sạp. Bị chợ đêm lừa, không câu nào trúng làm hại hắn ngay cả đạt tiêu chuẩn cũng không tới, bị chủ nhiệm lớp phê bình giáo dục một trận.



Thiên tính vạn tính, không ngờ quán người ta lại có khách. Hắn mới vừa mở miệng nhắc trả tiền lại, chỉ thấy bên trong lao ra một đám người cầm gậy gộc mã tấu. Khấu Thu còn đang cảm thán hôm nay không chết cũng bị thương thì trước mắt xuất hiện một vệt sáng, coi như lướt qua. Nhưng vừa mới xoa xoa mắt, đám người mới vừa rồi còn diễu võ dương oai đã sôi nổi ngã xuống đất kêu rên.



Đòi lại hai trăm tệ, tâm tình Khấu Thu vô cùng tốt, hạ vốn gốc mời nam tử đầu bạc ăn mì thịt bò. Thường xuyên qua lại, hai người không ngờ lại quen thuộc. Tuy rằng từ sau lần đầu tiên gặp mặt, chưa từng thấy nam tử đầu bạc nói chuyện qua, bình thường đều là Khấu Thu lảm nhảm gần đây nhân sinh không được như ý. Hắn nghiêm túc nghe, thường thường gật đầu.



Rốt cục có một ngày, nam tử đầu bạc lại một lần nữa mở miệng: “Tên ngươi là gì?”



Lúc ấy là buổi tối, Khấu Thu đang vừa ăn mỳ vừa xem sách vật lý. Bên trong có nhắc tới ba màu cơ bản của ánh sáng, hắn vô ý thức liền nói từ ‘quang’.



Quang tiếng trung nghĩa là ánh sáng



“Quang?” Nam tử đầu bạc lẩm bẩm nói. Hắn đương nhiên cũng biết đây không phải là tên thật, nhưng hoàn toàn không chú ý tới: “Tên này chỉ thuộc về ta, đúng không?”



“Ân ân ân… dù sao cũng khó nghe.”



Ngày một ngày nữa trôi đi… Từ ngày đó về sau, nam tử đầu bạc đã ba tháng không gặp lại Khấu Thu. Thời tiết dần ấm áp, đầu xuân chim hót hoa nở, là một mùa làm ăn thịnh vượng. Hắn lại đến nơi cũ, chờ người, sợ bỏ qua.



Rốt cục có một ngày, lần thứ hai hắn nhìn thấy Khấu Thu.



Khấu Thu mặc áo quần đơn bạc, quần tây màu nâu, hai tay cắm túi quần đi đến trước mặt mình. Giọng mỏi mệt bất kham — “Có mối, anh nhận không?”



Nam tử đầu bạc nhìn hắn hồi lâu, chậm rãi mở miệng: “Ngươi muốn giết ai?”



“Tôi.”



Một chữ như sấm sét nổ tung, hai người đều im lặng không nói.



“Lý do.”



Thật lâu sau, Khấu Thu lắc đầu: “Không có.”



Hoặc cũng là một lời khó nói hết.



Hai người ngồi ở quán mì nhỏ quen thuộc. Nam tử đầu bạc bỗng nhiên có chút khổ sở, trong lòng chua xót. Hắn có dự cảm, đây là cuối cùng mặt đối mặt ngồi cùng một chỗ.



Một tô thấy đáy, Khấu Thu đột nhiên mở miệng: “Thật ra cũng không có gì, ký ức của tôi có chút vấn đề. Trước kia chỉ là hỗn loạn, nhưng gần đây đã rất nhiều chuyện nghĩ mãi không ra. Mà ngay cả cảm xúc cũng dần dần không khống chế được.”



Nói tới đây, hắn có chút phiền muộn: “Tôi cảm thấy mình giống như bị biến thành một người khác, một người lãnh huyết tàn khốc xa lạ.”



“Có liên quan gì?” Nam tử đầu bạc không hiểu.



Khấu Thu: “Chờ đến khi tôi hoàn toàn không khống chế được mình, cho dù là anh ngồi đối diện tôi, tôi cũng sẽ không đến nói chuyện với anh nữa. Ngược lại tôi sẽ suy nghĩ: người này có lợi dụng được hay không, làm thế nào để khống chế được người này.” Hắn nhìn nam tử đầu bạc: “Đối với bạn bè bên cạnh cũng thế, chân tâm cũng có thể biến thành thứ bị tùy tiện đùa bỡn.”



Nói tới đây, hắn nhìn chằm chằm nam tử đầu bạc: “Người được tạo thành bởi thời gian cùng ký ức. Không có thứ này, tôi không còn là tôi nữa.”



Một năm kia, Khấu Quý Dược phát hiện vắc-xin phòng bệnh có được không trọn vẹn liền phái trực thăng đến để đưa Khấu Thu đi Mỹ. Hắn muốn dùng thành quả nghiên cứu mới nhất cứu lấy Khấu Thu. Mà Trần Chu biết được tin này liền đặt bom trên trực thăng. Hắn gọi điện thoại cho Khấu Thu để Khấu Thu thoát khỏi đó.



Khấu Thu quay đầu lại, thấy trực thăng bị nổ tung. Ngay sau đó, đã bị một súng bắn toi mạng.



Mùa xuân tràn ngập sự sống, Lận Ngang nhìn thấy Kinh Viễn đã lâu không gặp. Trong lòng ngực của hắn ôm một đứa trẻ không còn hô hấp. Xinh đẹp, lạnh như băng.



“Nó đã chết.”



“Ta biết.” Kinh Viễn thì thào: “Là ta giết nó.”



Lận Ngang nghe thấy liền nhíu mày.



“Ta biết các ngươi có một thực nghiệm, có thể mang người chết trở lại quá khứ.”



Chỉ cần có một tia hy vọng, ta nguyện lấy sinh mệnh làm đại giới, để nhân sinh đứa bé này một lần nữa lại tới.