Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 103 : Mạch thượng hoa khai, hoãn hoãn quy hĩ |2|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Nếu như có thể có cơ hội trở lại quá khứ, ngươi sẽ lựa chọn làm gì?



Khấu Thu: viết thư gửi cho Mặc Vấn, nặc danh báo cáo có một nam công dân tên là Khấu Thu mua sát thủ giết người. Bắt vào cục cảnh sát cải tạo vài năm, lưu lại mạng nhỏ.



Ở trên đương nhiên là đứng trên góc độ người xem. Hôm qua những ký ức đã sớm tan thành mây khói kia, trước mắt chính là một bức thư ố vàng viết đầy văn tự. Trong đầu thoáng hiện hình ảnh tựa như xem câu chuyện của một người khác.



Không đau khổ không vui buồn. Từ đầu, mục tiêu của hắn chính là trưởng thành xinh đẹp, sống càng đẹp. Chờ đến khi sau này học bác sĩ thẩm mỹ thành tài, vung tay lên là có thể mở ra một thế giới mới.



Tỉnh lại trong tiếng gà gáy.



Gà? Tiếng gáy cục ta cục tát như đánh trống. Khấu Thu mở ra một khe cửa, híp mắt nhìn thấy Lận Ngang đang cầm dao bếp đuổi giết một con gà mái, hình ảnh vô cùng hung tàn. Vừa lúc nhìn thấy Kinh Viễn đang cuộn mình trong góc, hoảng sợ, không chú ý dưới chân liền lảo đảo một cái.



“Tôi nhớ công cụ mà nhân loại dùng để ngủ chính là giường, còn không thì chiếu cũng không tệ.”



Kinh Viễn: “Mộng du, phòng ngừa ngươi ngộ thương chính mình.”



Trách không được mới sáng sớm Lận Ngang đã làm ầm ĩ muốn giết gà, thì ra là để bồi bổ thân thể cho mình.



“Lận An Hòa đâu?”



Kinh Viễn: “Bị cha ngươi kêu đi rồi.”



Khấu Thu nhíu mày: “Cha lại tới?”



Kinh Viễn gật đầu.



Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân cùng tiếng gà cục tác xen lẫn. So ra, bên trong cánh cửa rõ ràng an tĩnh hơn nhiều, thậm chí còn có chút lạnh lùng tiêu điều.



Kinh Viễn ngồi dưới đất, thân thể hơi nghiêng dựa vào tường, con ngươi hồng nhạt tái nhợt, cũng y như trong trí nhớ của mình. Khấu Thu đi đến trước mặt hắn, tạo thành một bóng râm: “Anh đều nhớ rõ, đúng không?”



Trầm mặc ngắn ngủi đi qua, chỉ có đơn giản một chữ —



“Quang.” Tay hắn chậm rãi giơ lên, làn da bệnh thái có thể thấy rõ gân xanh.



Khấu Thu cúi người: “Nói, vì cái gì anh lại xử lý tôi?”



Kinh Viễn lẩm bẩm: “Trùng sinh.”



“Tôi giống phượng hoàng sao?”



Kinh Viễn lắc đầu: “Phượng hoàng, miệng nhọn như gà, không dễ nhìn. Ngươi so với phượng hoàng càng xinh đẹp hơn.”



Ngoài cửa, gà mái phối hợp kêu thảm.



“Nếu diện mạo tôi không có liên quan, sao anh còn ra tay với tôi.” Khấu Thu cắn răng nói: “Anh cho tôi là phượng hoàng nhàn rỗi nhàm chán cứ cách năm trăm năm liền niết bàn trùng sinh?”




Hắn đi đến phòng khách, mở TV, suy tư có nên lấy viên rubi to bằng quả trứng bồ cầu từ thập lý hồng trang ra đeo hay không. Nhưng thực nhanh lại phủ quyết chủ ý này, quá rêu rao.



|Khấu Thu: ta yêu cầu xây dựng khí thế tôn quý. Không cần quá nặng, chỉ cần người nhìn thấy thì chân đều run rẩy là được.|



|Hệ thống: đã nhận được! Dáng người hắn cao ngất, biểu tình nghiêm túc. Chỉ với một cái liếc mắt liền biết người này tôn quý không thể nói. Mà hắn trầm mặc có thể nhận ra khi vừa mới sinh ra đã thần bí cùng cường đại.|



Mới sinh ra đã thần bí cùng cường đại sao?



Cá vàng trong bể lúc này nhanh chóng né xa Khấu Thu. Hiển nhiên là do khí chất tôn quý này còn mang theo lực uy hiếp.



Khấu Thu đối với cái này cực kỳ vừa lòng. Đang lúc hắn chuẩn bị đứng lên đến trước gương thưởng thức tư thế oai hùng của mình, lại ngoài ý muốn phát hiện đứng lên thực khó khăn. Giống như mình đang cõng trên lưng gánh nặng ngàn cân.



Thoái hóa đốt sống cổ, thoát vị đĩa đệm thắt lưng?



Khấu Thu đưa tay sờ sờ sau lưng.



Cứng rắn, lạnh lẽo, giống như nham thạch.



Hắn gian nan đi đến trước gương, nghiêng người dùng di động nhắm vào gương mà chụp. Sau khi nhìn thấy liền nhịn không được mềm nhũn.



Mai rùa màu đen, hoa văn vảy cá bên trên trong suốt lấp lánh, xinh đẹp mà quỷ dị.



|Khấu Thu: đây là cái gì?|



|Hệ thống: Huyền Vũ. Thần thú tôn quý nhất trên thế giới, vừa sinh ra đã có khí thế làm người người thần phục.|



|Khấu Thu: xóa cái mai đi.|



|Hệ thống: đừng càn quấy nữa, mai Huyền Vũ vô kiên bất tồi, không thể dễ dàng lấy xuống được.|



Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng tắt bếp, Lận Ngang gọi hắn đi ăn cơm. Khấu Thu cắn răng cõng mai rùa nặng trịch trở về.



Gọi nửa ngày cũng không thấy bóng người, Lận Ngang đi đến phòng khách — người đâu?



Trên ghế sa lông, đang nằm sấp úp, Khấu Thu nhô đầu từ thảm nhoi ra.



Lận Ngang: “Ăn cơm.”



“Đến liền.” Nói xong, Khấu Thu lại rụt đầu về.



Lận Ngang: …



_________________