Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 106 : Mạch thượng hoa khai, hoãn hoãn quy hĩ |5|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


“Hiểu chưa?”



Khấu Thu kinh ngạc: “Tôi nên hiểu cái gì?”



Thủy Sam: “Trong tế bào vô cơ có cái gì?”



Khấu Thu bị hỏi đến ngẩn ra: “Từ từ, chủ đề hôm nay chúng ta thảo luận chẳng lẽ không phải là đồng tính giao hữu?”



Thủy Sam thầm hít một hơi, nghiêng mặt hỏi Khấu Quý Dược: “Nếu tôi đánh nó, anh sẽ trách cứ tôi sao?”



Khấu Quý Dược nghiêm túc nói: “Câu hỏi của ngươi rất khó, nó trả lời không được vốn là chuyện hợp tình hợp lý.”



Đến đây, Thủy Sam rốt cục phát hiện có chỗ nào đó không thích hợp. Hắn hỏi Khấu Quý Dược: “Trùng cỏ có cấu tạo từ cái gì?”



Khấu Quý Dược không cần nghĩ ngợi đáp: “An-bu-min.”



Thủy Sam: … Trả lời tốt lắm.



Lận Ngang ở một bên bất thình lình nói một câu: “Đừng mong vọng tưởng chiến thắng được lực lượng di truyền học.”



Thành tích Sinh học năm đó của Khấu Quý Dược, nếu Khấu Thu có thể đạt tiêu chuẩn, hắn phải hoài nghi có phải là thân sinh hay không.



Hai giờ sau, Thủy Sam vô công mà phản. Nhiệm vụ giám sát Khấu Thu học hoàn tất, Khấu Quý Dược cũng lên xe rời đi. Lận An Hòa đứng ở trong phòng sách, lưu lại phòng trống không cho Khấu Thu ôn tập.



Khấu Thu ở trong phòng ngân nga điệu |Mỹ nhân ngư|.



“Rất êm tai.” Phía sau truyền đến một âm thanh.



Khấu Thu hoảng sợ, phát hiện Kinh Viễn còn vẫn duy trì tư thế lúc ban đầu ngồi trong góc. Vừa tối vừa âm u cho nên tất cả mọi người liền quên đi sự hiện hữu của hắn.



Thủy Sam cùng Khấu Quý Dược rời đi, não cá vàng của hắn cũng biến mất theo. Khấu Thu không khỏi cảm thán, làm một người có trí tuệ thật tốt.



“Cho ngươi.” Kinh Viễn đưa qua một sấp tư liệu: “Lần trước ngươi bảo ta đi tìm.”



Khấu Thu nhớ tới mấy ngày trước có bảo Kinh Viễn giúp hắn đi trộm tư liệu của Trần Chu, không ngờ lại có thu hoạch.



Lần trước hắn biến thân thành người sói ở căn cứ nhìn thấy chỗ tư liệu kia mất đi mấy tờ. Khấu Thu liền bật đèn bàn, bắt đầu nghiêm túc xem. Khác với những tư liệu tối nghĩa lúc trước, này mấy tờ giấy này không những vào đúng trọng điểm mà còn cung cấp số liệu cụ thể.




“Là nó không muốn thừa nhận.” Lận Ngang nói tiếp: “Nó không muốn thừa nhận nó từng ảo tưởng có qua mấy thứ này: cha, mẹ cùng một gia đình hạnh phúc. Cho nên nó khinh thị chúng nó, phủ định chúng nó.”



Kinh Viễn cúi đầu, không nói gì. Hắn vẫn nhớ như in cái ngày trời trong nắng ấm kia, Khấu Thu tìm thấy hắn, nói cho hắn biết đã không còn cách nào nữa, chỉ có thể chết.



Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu, nói một câu: “Cứu hắn.”



Lận Ngang: “Cách để tìm thấy Ghen Tị, nó cũng hiểu. Bản thân và Khấu Thu, chỉ có thể có một cái tồn tại mà thôi.”



Trên đường đi đến bệnh viện nhân dân thành phố, phía trước chính là một rừng tiếng còi xe nhức óc, còn có lái xe không kiên nhẫn oán giận.



Khấu Thu nhìn mặt đường: “Đường rất cong a, trách không được nơi này hay kẹt xe.”



Lận An Hòa kiên nhẫn chờ xe phía trước đi qua: “Trong mắt người cong thì cái gì cũng cong.”



Khấu Thu mỉm cười gật đầu: “Nói cho tôi biết, nắm cửa có hình thù thế nào?”



Lận An Hòa: “… Cong.”



Vốn đi có mười phút, vì trên đường kẹt xe, nên mất tới nửa tiếng. Cuối cùng đến bệnh viện —



Khấu Thu: “Anh kêu tôi đến chính là để cho nộp tiền viện phí cho anh?”



Mặc Vấn: “Không trả tiền, không xem bệnh.”



Y tá băng bó cánh tay hắn xong liền đi ra ngoài.



Khấu Thu: “Ví tiền anh đâu?”



“Lúc chạy, rớt.”



Hắn chú ý tới bên giường Mặc Vấn có một cây đàn violon, nhìn qua thực nhìn quen mắt.



“Là cây đàn hôm qua Tracy đem bán đấu giá.” Lận An Hòa nói.



Mặc Vấn cười lạnh một tiếng: “Đây cũng không phải là một cây đàn violon bình thường, món đồ cất giấu bên trong khá thú vị.”