Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 112 : Mạch thượng hoa khai, hoãn hoãn quy hĩ |11|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Tích tắc, tích tắc —



Đồng tử tối đen làm người sợ hãi. Theo kim giây nhanh chóng chuyển động, sắc mặt ánh mắt chủ nhân lại cực kỳ áp lực. Ánh mắt bởi vì dùng quá sức mà hiện ra tơ máu.



Trần Chu nhét đồng hồ quả quýt vào túi áo. Người đối diện hắn dựa lưng vào ghế, mặt đầy mồ hôi. Trần Chu dìu hắn lên giường nghỉ ngơi, động tác nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng ánh mắt lại không có độ ấm, thậm chí khó nén được nổi thất vọng.



Quả nhiên, tàn thứ phẩm chính là tàn thứ phẩm, vĩnh viễn đừng mong hy vọng xa vời. Có thôi miên bao nhiêu lần, cũng chỉ có mỗi một loại cảm xúc ghen tị này mà thôi, không có khả năng thúc đẩy thành một nhân cách đầy đủ.



Nghĩ đến đây, khóe miệng Trần Chu khẽ nhếch. Bất quá cũng bởi vì thế nên Khấu Thu mới đặc biệt trân quý. Chỉ cần làm thêm mấy thực nghiệm nữa, chờ hắn có thể hoàn mỹ kích thích cảm xúc đặc biệt của một người nào đó, Khấu Thu mà hắn từng yêu tha thiết kia lại có thể một lần nữa trở về.



Quanh thân là một đám biến thái đang đầy rẫy đủ loại chủ ý. Làm bản tôn, Khấu Thu chính thức nuôi thành thói quen thức đêm chơi game. Ba cái máy tính, tablet, mỗi màn ảnh đều là hai tiểu đậu đinh đang trưởng thành khỏe mạnh, tiến hành hoạt động trúc mã trúc mã hằng ngày.



Khấu Thu nhìn chằm chằm đối thoại đầy cơ tình trên màn hình, duỗi thắt lưng làm biếng. Chờ các nhân vật ghép đôi xong, nhiệm vụ của hắn cũng hoàn thành.



Sống lâu như vậy, thu hoạch lớn nhất chính là học được cách lợi dụng lỗ hổng hệ thống.



Lận An Hòa đẩy cửa tiến vào: “Đừng chơi muộn quá.”



Khấu Thu đứng dậy giãn cơ: “Anh còn chưa ngủ?”



“Có rất nhiều việc phải xử lý, có khả năng đêm nay làm việc suốt đêm.”



Nghe qua thật vất vả, Khấu Thu hỏi: “Tôi có thể giúp anh làm gì?”



Lận An Hòa cố nén vui sướng: “Một ly socola nóng.”



Khấu Thu mặc tạp dề, hết sức chuyên chú pha socola nóng. Chỉ là một hình ảnh tưởng tượng đơn giản mà đã làm yết hầu nóng lên, hận không thể một hơi nuốt Khấu Thu bé bỏng đáng yêu vào bụng.



“Socola nóng?”



Lận An Hòa vờ trấn định đáp: “Ừm.”



“A.” Khấu Thu đi nhà bếp.



Lận Ngang còn đang xem TV, thấy Khấu Thu đi ra: “Muốn ăn khuya?”



Khấu Thu lắc đầu: “Đi pha socola nóng.”



Lận Ngang không cần nghĩ cũng biết, cháu trai mình đang đánh chủ ý gì.




Ai cho hắn thẻ?



Kinh Viễn, không có khả năng. Năm đó, lần đầu tiên gặp gỡ, tên kia còn đang ở bên lề đường kiếm việc. Lận Ngang thì luôn mồm nói tiết kiệm. Khấu Thu nghĩ nghĩ liền hiểu, chỉ có thể là Lận An Hòa nhét vào túi áo hắn.



“Anh ta muốn dùng tiền quyến rũ tôi.” Khấu Thu nghiêng đầu lẩm bẩm nói.



Vấn đề đến. Hắn có muốn tiếp thu loại quyến rũ này hay không đây, cùng người cung cấp thẻ thông đồng thành gian phu có nên không ta?



Cơ Chi vươn tay quơ quơ trước mặt hắn: “Nghĩ gì đó?”



Khấu Thu lắc đầu. Mệnh đề vĩ đại này nên về nhà tự hỏi thì tốt hơn.



Nói xong trở về tự hỏi, Khấu Thu lại thận trọng suy xét một ngày. Thế cho nên khi trở lại Lận gia, vẻ mặt của hắn vẫn rất nghiêm túc.



Lúc Lận Ngang lau bàn vô ý nhìn Khấu Thu một cái. Loại vẻ mặt này sao lại giống như đang lo lắng đại sự cả đời vậy?



Khấu Thu thả nhẹ bước chân, đi vào thư phòng. Lận An Hòa đang ký một văn kiện, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên.



Khấu Thu lấy thẻ ra: “Của anh?”



Lận An Hòa ‘ân’ một tiếng.



Khấu Thu đi đến trước mặt hắn, ghé sát vào nói: “Anh muốn dụ dỗ thần?”



Dù gì hiện tại cũng là Thố Nhi Thần.



Lận An Hòa không có rối rắm cái từ ‘thần’ kia, nghiêm túc nói: “Muốn xúc phạm.”



Muốn xúc phạm — muốn. xúc. phạm.



Là do hắn suy nghĩ xấu xa, hay là do đối phương biểu đạt ý tứ vốn vô cùng đen tối?



Khấu Thu ho nhẹ một tiếng: “Tôi thật sự là thần.”



“Ân.” Lận An Hòa gật đầu: “Tôi cũng là thật tâm xúc phạm.”



Khấu Thu: …