Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 113 : Mạch thượng hoa khai, hoãn hoãn quy hĩ |12|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Ci nào có tung tăng đi chơi không đâu, tranh thủ beta quăng hàng luôn nè ==



Lẳng lặng trầm tư một hồi, Khấu Thu ngẩng đầu nói: “Anh đang đùa giỡn tôi.”



Lận An Hòa: “Là ám chỉ.”



Khấu Thu thực khẳng định: “Đây là đùa giỡn, là quyến rũ.”



Lận An Hòa nhướng mày: “Thì thế nào?”



Khấu Thu lấy điện thoại ra.



Lận An Hòa: “Làm gì?”



Khấu Thu ấn danh bạ: “Báo với người lớn.”



Trước khi tình hình tiến thêm một bước, Lận An Hòa nhanh – ổn – chuẩn cướp lấy di động. Lúc này vừa vặn tít một tiếng, hắn nhanh chóng ấn nút kết thúc.



Lận An Hòa thở dài: “Là lỗi của tôi.”



Khấu Thu vừa lòng gật đầu: “Tôi tha thứ anh, cần phải có quà làm hòa…”



Ánh mắt Lận An Hòa có chút chờ mong.



Khấu Thu xoay người: “Tôi đi ngâm một ly socola nóng cho anh.”



Không phải hòa tan, mà là ngâm.



Lận An Hòa đỡ trán, thẻ đen cho không rồi.



Hôm nay thứ bảy, Khấu Nhan bảo Khấu Thu cầm chứng minh thư đến ngân hàng báo mất tiền. Đối với việc làm trở ngại giấc ngủ dưỡng sắc của hắn, Khấu Thu là kiên quyết chống lại. Chỉ tiếc đối phương có tư liệu Trương Phàm lưu lại, Khấu Thu đành phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Bao Chửng thay đổi một kiểu tóc mới, tóc ngắn lưu loát, cộng thêm làn da cổ đồng làm không ít nữ sinh nghỉ chân nhìn theo.



Bên cạnh trạm xe bus



Khấu Thu: “Sao không lái xe đi?”



Khấu Nhan: “Chỉ khi để hắn hiểu biết thế giới này, hắn mới có thể giúp ta xưng vương xưng bá.”



Khấu Thu: “… Trong thẻ của tôi còn tới mấy ngàn, không cần lo.”



Khấu Nhan cười nói: “Ta chỉ là muốn xác nhận chuyện này cùng ngươi có liên quan hay không thôi. Nếu bị ta phát hiện là ngươi cầm tiền của ta…”



Lời cô nàng còn chưa dứt, nhưng hai người cũng biết phần sau là cái gì.



Khấu Thu đối với cái này ngược lại không sợ. Nếu hắn không đoán sai, chuyện này 90% là do Trần Chu làm.



Xe bus đến, Khấu Thu lấy thẻ xe bus ra. Vốn định đưa cho Khấu Nhan nhưng cuối cùng lại thu về.




Khấu Thu rút ra một tờ trong đó, bên trên tất cả đều là vòng tròn cùng ký hiệu.



“Quên nói, Trương Phàm sùng bái Leonardo da Vinci, nên hắn sáng lập ra loại ngôn ngữ chỉ có mỗi bản thân hắn hiểu thôi.”



Khấu Thu: “Ngay cả chị cũng không biết?”



Khấu Nhan: “Trên đời này không bao giờ thiếu thiên tài. Nếu muốn, ta chỉ cần tìm người đến tiến hành hoàn thiện hệ thống. Một ngày nào đó, mặc dù không cần trùng sinh cũng có thể sử dụng. Kể từ đó, ta cần gì phải lưu lại cái mạng của ngươi đây?”



Lời cô nói là thật. Khấu Nhan vẫn luôn dễ dàng tha thứ Khấu Thu vì người sáng lập Trương Phàm đã chết. Hệ thống trên người Khấu Thu lại là thành phẩm, toàn thế giới chỉ có một mà thôi.



Khấu Thu cầm tư liệu đi ra ngoài, khi đến gần thùng rác liền tiện tay ném vào, có vài thứ vốn không nên trường tồn. Hắn đi dạo một vòng quanh đó, kinh ngạc phát hiện sau khi đi qua hai cái đường hầm cùng một cầu vượt, hắn không biết lối về.



Hắn hỏi ông chú bên đường: “Trạm xe bus 36 ở đâu vậy chú?”



Ông chú liếc hắn một cái, lại cúi đầu đùa nghịch đồ đạc của mình: “Qua đường hầm, đi hướng nam, lên cầu, quẹo trái.”



Khấu Thu nói lời cảm tạ, rời đi.



Hai mươi phút sau



Thiếu niên đứng bên ven đường hứng gió lạnh, hỏi: “Chú à, trạm xe bus 36 còn xa không?”



Ông chú ngẩng đầu: “Trước đó không lâu cậu mới hỏi tôi.”



Khấu Thu: rốt cuộc là hắn đã đi dạo hết bao nhiêu vòng rồi?



Sắc trời u ám, lúc này lại còn tí tách mưa rơi tràn ngập ý lạnh mùa thu.



Di động hiện lên cuộc gọi đến từ Khấu Quý Dược, Khấu Thu nhìn trời. Lúc này gọi điện thoại, chẳng lẽ là trời muốn mưa, cha phải lập gia đình?



“Đang làm gì đó?”



Khấu Thu: “Vừa mới mê man tại ngã tư nhân sinh.”



Khấu Quý Dược: “Nói thật.”



Khấu Thu: “Lạc đường.”



Dường như hắn nghe được tiếng thở dài đầu bên kia: “Đứng tại chỗ đừng lộn xộn, ta đến đón ngươi.”



Kết thúc cuộc gọi, Khấu Thu núp dưới một gốc cây to tránh mưa. Bỗng thấy một ông lão cỡi xe đạp tiến đến, Khấu Thu cho rằng xe đạp ông ấy bị hư, chuẩn bị xông lên giúp thì chỉ thấy đối phương chỉ vào hắn giáo dục: “Cháu đứng ở đây làm chi, lỡ như lát nữa sét đánh thì làm sao? Trời đang mưa mà đứng dưới gốc cây rất nguy hiểm, có biết hay không…”



Chờ cho đến khi Khấu Thu bước ra khỏi tàng cây, ông ta mới một lần nữa cỡi xe đạp đi. Khấu Thu nhìn bóng lưng ông lão, nhìn quần áo ướt mên trên người, cảm thán thời vận không tốt. Sau đó hắn liền nhớ tới hình như Khấu Quý Dược còn chưa hỏi hắn đang ở đâu thì phải?



Rời ga ra, Khấu Quý Dược vừa mới lái xe ra đi, chuẩn bị dùng hướng dẫn chỉ đường thì đột nhiên phát hiện không biết đích đến ở nơi nào.