Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 13 : Hay cho một đóa bạch liên hoa tinh tế xinh đẹp |13|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Thủy Sam nâng lên đôi chân thon dài bước về phía xe Khấu Thu đang ngồi. Khi nhìn thấy trên xe còn có một người khác, ánh mắt hắn híp lại, thấp giọng nói: “Câu tam đáp tứ, trêu hoa ghẹo nguyệt không phải việc trẻ ngoan nên làm.”



Khấu Thu: “Yên tâm đi, anh ta đã quá 25. Già rồi, tôi không xem trọng anh ta.”



Hai người đầu gối cùng trúng mũi tên: “…” 



Khấu Thu muốn xuống xe thì Mặc Vấn đột nhiên nắm lấy tay hắn: “Cậu nói địa điểm đi. Sau khi tan học, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”



Khấu Thu gật đầu: “Không thành vấn đề. Giữa trưa 12h, WC nam, đúng giờ gặp.”



Nói xong liền muốn xuống xe.



Tay áo lại bị kéo lại. Khấu Thu quay đầu, chỉ thấy Mặc Vấn đen mặt nói: “Đổi địa điểm.”



Khấu Thu một bộ biểu tình ‘ngươi rộn chuyện’, những vẫn thực thâm minh đại nghĩa nói: “Phòng luyện tập.”



Thâm minh đại nghĩa: hiểu biết đúng sai



Mặc Vấn gật đầu, lái xe rời đi.



Khấu Thu bung dù ra, không nhìn Thủy Sam đi về phía trước. Người sau ngược lại vẫn treo lên tươi cười so với đóa hoa nở rộ còn diễm lệ hơn, đi theo, còn chủ động cầm dù giúp Khấu Thu: “Nói đến phòng luyện tập. Thầy nghe nói gần đây đang tập một vở kịch.”



Học viện Egger chú trọng bồi dưỡng nhân tài trên nhiều phương diện. Phòng luyện tập quy mô tương đối lớn, không thua gì nửa cái Broadway.



“Kịch gì?”



“|Romeo và Juliet|.”



Thấy Khấu Thu nhíu mày, Thủy Sam cười hỏi: “Không thích?”



“Chỉ là cảm thấy không có ý nghĩa. Nhìn trái nhìn phải cũng chỉ ca ngợi một tình yêu lãng nhách cùng phóng đãng mà thôi.”



Thủy Sam nhìn chăm chú vào dung mạo thánh khiết của thiếu niên: “Vậy em thích cái gì?”
Cơ Chi gật đầu: “Cần đem về một phần không?”



Khấu Thu cũng không già mồm cãi láo: “Hai phần chân gà nướng.”



Cơ Chi một bên đi một bên nghĩ. Khấu Thu gần đây dường như rất thích ăn gà a.



Phòng tập luyện, 12h.



Khấu Thu đến đúng giờ. Giữa trưa đại đa số người đều đi nghỉ ngơi, vì giữ tính bí mật mang lại cảm giác mới mẻ cho người xem nên màn đều phủ xuống. Đèn chiếu mờ mờ, chỉ có vài diễn viên chính còn đang tập trên sân khấu.



Xuyên thấu qua ánh sáng mỏng manh, Khấu Thu cuối cùng nhìn thấy Mặc Vấn đang ngồi trên hàng ghế cuối. Hiển nhiên, đối phương cũng nhìn thấy hắn.



Khấu Thu đi tới, ngồi bên cạnh hắn.



Trên sân khấu, đang diễn đến màn xung đột nhất. Juliet vô cùng thương tâm chất vấn: “Romeo, Romeo vì cái gì chàng lại là Romeo đâu.”



Nhân vật chính diễn rất hay, trong mắt thậm chí còn có nước mắt ngấn lên.



“Anh thấy sao?”



Mặc Vấn ăn ngay nói thật: “Câu chuyện vứt đi, tình tiết nhàm chán cùng ngu ngốc, cũng không tệ lắm.”



“Xem ra anh đã mất hết lãng mạn cùng tình cảm rồi.”



Mặc Vấn đột nhiên nói: “Pháp y đã khâu lại thi thể người chết.”



Khấu Thu: “Đó là một công trình to lớn.”



Mặc Vấn: “Đúng thật không dễ dàng gì. Nhưng dù sao cũng đã hoàn thành, chỉ là thiếu một khối xương.”



Khấu Thu trầm mặc một hồi, bỗng nhiên: “Tôi nghĩ mình biết nó ở đâu.”