Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 14 : Hay cho một đóa bạch liên hoa tinh tế xinh đẹp |14|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


“Tôi nghĩ mình biết nó ở đâu.”



Trong bóng đêm, những lời này lại bất ngờ vô cùng rõ ràng.



“Trước đó hai ngày, có học sinh ở rừng cây trong trường phát hiện ra một khối xương người dính máu. Anh có thể đi điều tra xem.” 



Mặc Vấn trầm giọng nói: “Sao cậu dám khẳng định nó chính là của Cẩu Chỉ Xảo?”



Khấu Thu cười khẽ, giọng nói mang theo vài phần trào phúng: “Anh tin là trùng hợp sao?”



Mặc Vấn không nói. Làm một cảnh sát, trách nhiệm của hắn chính là nghi ngờ mỗi lần ngẫu nhiên, mỗi một lần trùng hợp. Tất nhiên hiện giờ cũng không tin.



“Tôi sẽ kiểm tra.”



Trên sân khấu, hiện tại đã diễn đến màn cuối cùng. Romeo cho rằng Juliet mình yêu sâu đậm đã chết, bản thân uống thuốc độc tự sát.



Nam chính diễn rất thâm tình. Cuối cùng khi hôn lên trán nữ chính vẻ mặt vô cùng bi thương, đáy mắt ẩn sâu thiên ngôn vạn ngữ.



Mặc Vấn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Khấu Thu, đột nhiên hỏi: “Ở trường cậu tham gia CLB gì?”



“Không có. Lên đại học mới tính.”



“Lại nói, sang năm cậu thi đại học rồi. Định thi ngành gì?”



Cùng người thông minh nói chuyện đúng là mệt chết đi được. Câu hỏi Mặc Vấn đưa ra rất tài tình, không hỏi trường nào mà là chuyên ngành: “Cảnh sát.”



Mặc Vấn cau mày, rõ ràng không tin.



“Giỡn thôi. Bác sĩ là một nghề không tệ.”



“Pháp y?”



“Bác sĩ thẩm mĩ.” Thấy tia kinh ngạc trong mắt đối phương. Khấu Thu chậm rãi nói: “Thất vọng? Người là vật dẫn mâu thuẫn, rất nhiều người có thể giết người nhưng trong lòng lại cố thủ điểm giới hạn đạo đức. Bình thường sẽ lựa chọn pháp y, có thể danh chính ngôn thuận có lý do cảm thụ được xúc cảm dùng dao rạch lên làn da cùng máu me.”
Khấu Thu cất tấm thiệp đi: “Giữa trưa có ai đến chỗ tôi ngồi không?”



Cơ Chi suy nghĩ: “Sau khi từ căn tin về thì không.”



Khấu Thu trầm mặc một chút, sau đó nói: “Cho tôi mượn di động cậu một chút.”



Cơ Chi móc ra đưa cho hắn.



Khấu Thu mới vừa mở khóa màn hình, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề cực kỳ nghiêm túc. Sau đó trả lại di động cho Cơ Chi.



Cơ Chi nghi hoặc: “Cậu không xài?”



Khấu Thu không trả lời, nhìn ngăn tủ thật lâu sau, đột nhiên thở dài —



Lên xe không mở cửa. Nói có việc thì gọi mà lại không cho số.



Cùng lúc đó, trong văn phòng cảnh sát.



Một vị cảnh sát trẻ cầm bảng báo cáo phân tích mẫu máu mang vào văn phòng: “Đội trưởng, thứ anh cần đây.”



Mặc Vấn nhẹ nhàng ‘ờ’ một tiếng.



Vị cảnh sát trẻ thấy hắn nhăn mày, không khỏi hỏi: “Đội trưởng, dường như anh đang lo lắng chuyện gì?”



Mặc Vấn lật báo cáo ra: “Có một học sinh, có khả năng bị biến thái chú ý.”



Vị cảnh sát trẻ: “Có cần cử người đến bảo vệ cậu ta không?”



Mặc Vấn: “Tạm thời không cần, có việc cậu nhóc sẽ gọi điện thoại cho tôi.”



Nói xong, mở di động ra nhìn nhìn. Thấy không có cuộc gọi đến: “Ít nhất hiện tại không có chuyện gì.”