Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 15 : Hay cho một đóa bạch liên hoa tinh tế xinh đẹp |15|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Gần học viện Egger có một cửa hàng bách hóa tầm cỡ siêu thị. Diện tích trên 120 mét vuông, các loại thực phẩm nhập khẩu, hàng hóa thường ngày đều có cả. Nhưng ông chủ rất tùy hứng, ngay cả biển quảng cáo cũng không. Chỉ treo một tấm vải đỏ thật to, bên trên dùng bút lông viết bốn chữ to — cửa hàng bách hóa, lại cắm thêm một cây trúc làm thành lá cờ đặt trước cửa tung bay đón gió.



Giờ này, bên trong cửa hàng hầu như không có người mua. Nhân viên cửa hàng là một nữ sinh mặt trắng mắt to, cô nàng nhìn người đứng cạnh giá hàng. Đó là một thiếu niên thanh nhã, tuấn dật đang nghỉ chân bên cạnh giá hàng. Mày thiếu niên hơi nhíu lại, nhìn qua có chút buồn rầu.



Người này đúng là Khấu Thu. Ánh mắt hắn có chút buồn rầu, cái xương chẳng biết tại sao lại xuất hiện bên trong tủ đồ, hắn tất nhiên phải giao cho Mặc Vấn. Mấu chốt chính là cách đưa qua. Nếu nghênh ngang cầm trong tay, không biết chừng ngày hôm sau hắn sẽ bị bạn học toàn trường xem thành biến thái cuồng giết người. Điện thoại kêu Mặc Vấn tới lấy vốn là cách bảo đảm nhất, chỉ tiếc… ha hả…



Người đưa hàng kêu người đến nhập hàng, cô nàng nhân viên cửa hàng không nhìn anh đẹp trai nữa, vội vàng đến trước cửa kiểm tra hàng hóa. Khấu Thu thấy vậy, trong đầu linh quang chợt lóe, không bằng đi gửi chuyển phát nhanh qua.



Cô gái kiểm tra hàng xong, Khấu Thu đi tới tính tiền.



“Tổng cộng 3 tệ 8.”



Khấu Thu móc tiền ra.



Khó có khi nhìn thấy có người đẹp trai như vậy. Cô nàng do dự mãi, cuối cùng đỏ mặt lấy dũng khí đáp lời: “Anh nhất định biết nấu ăn.”



Khấu Thu không biết từ đâu mà cô ta cho ra kết luận này.



Cô nàng xấu hổ nói: “Rất ít nam sinh đến mua màng giữ tươi.”



Khấu Thu ngẫm lại hỏi: “Hiệu quả màng giữ tươi thế nào?”



Tuy không biết đối phương sao lại hỏi vậy, nhưng thấy đối phương đáp lời cô nàng rất cao hứng trả lời, ngón tay nhanh nhẹ bỏ hàng vào túi: “Rất hữu dụng nha. Giống như bảo quản thực phẩm trong tủ lạnh thôi. Đồ sống hay chín đều dùng được.”



Vừa dứt lời, cô nàng tri kỷ bổ sung: “Nhưng thời gian sử dụng không được lâu. Quá lâu dễ bị nhiễm khuẩn.”



Khấu Thu: “Xương cũng được sao?”



“Xương?” Cô nàng nghi hoặc: “Là sườn sao?”



Khấu Thu: “Là một cây xương thuần túy màu trắng.”



“… Không hiểu lắm.”



Khấu Thu thấy cô nàng không nói lời nào, lại nói: “Không phải cô vừa nói đồ sống cũng xài được sao?”
Khấu Thu cũng đoán được nguyên nhân. Chắc là gần đây cúp tiết nhiều, nhưng ngoài miệng lại nói: “Chắc là do tôi rất ưu tú, nên muốn khen ngợi tôi.”



Khấu Quý Dược: “Thành tích của Manh Trân cùng Khấu Nguyên cũng không tệ. Vì sao cho tới bây giờ chưa từng mời ta lên trường?”



Khấu Thu thản nhiên nói: “Đó là do bọn họ còn chưa đủ ưu tú.”



Khấu Quý Dược gật đầu. Thì ra là mời phụ huynh là bởi vì con mình ưu tú, muốn mời đến khen ngợi: “Ngày mai ta sẽ đến đúng giờ.”



Nói xong, cầm lấy áo khoác lên lầu.



Trong đại sảnh, nhất thời im lặng không chút tiếng động. Lại không hề có người nào đến phản bác lời Khấu Thu. Khấu Bân Úc bị bản lĩnh nói dối của Khấu Thu làm rung động. Khấu Manh Trân cùng Khấu Nguyên lại bị lời nói không biết xấu hổ của hắn làm sợ đến ngây người.



Thật lâu sau, cho đến khi cửa phòng sách vang lên tiếng đóng cửa, ba người mới đột nhiên bừng tỉnh.



Phản ứng đầu tiên chính là Khấu Manh Trân. Cô nàng theo bản năng chuẩn bị lên lầu vạch trần lời nói dối của Khấu Thu. Ai biết lại bị Khấu Nguyên giữ chặt lấy cô nàng, khẽ thì thầm bên tai cô nàng vài câu. Khấu Manh Trân nhìn Khấu Thu một cái, khóe miệng lộ ra tia cười ác độc.



Đúng vậy, vì cái gì phải vạch trần hắn đâu. Cô đã không thể chờ đợi được cái cảnh tượng ngày mai khi cha về nhà sau khi đến trường.



Sau khi Khấu Manh Trân cùng Khấu Nguyên rời đi. Vẫn một mực yên lặng không lên tiếng, Khấu Bân Úc mở miệng nói: “Vẫn nên đi giải thích, nhận sai với cha đi. Nếu không ngày mai sẽ không yên ổn đâu.”



“Tôi có cách ứng phó rồi.”



Khấu Bân Úc nghi hoặc: “Cách gì?”



Khấu Thu nhếch khóe môi một cái, không trả lời mà về phòng mình.



Khấu Bân Úc bị hắn cười đến rùng mình, cứ luôn có cảm giác sắp có người xui xẻo.



Buổi tối. Trong văn phòng cảnh sát.



Mặc Vấn mở ra hộp giấy ra, chuẩn bị đem đi xét nghiệm. Sau khi mở túi ni lông, một khối xương lộ ra. Hắn yên lặng nhìn ba tầng màng giữ tươi bao phủ bên ngoài, thở dài.



Đứa nhỏ ngốc nghếch.