Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 22 : Ta là hồng liên nở rộ trong mộng của ngươi |4|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Phòng ngủ to, gia cụ lại cực kỳ đơn giản. Một chiếc giường kingsize giường lớn đã chiếm hết 1/3 diện tích căn phòng. Khấu Thu mặt không đổi sắc đối diện với một giường đầy sịp.



Cơ Chi nhìn chằm chằm Khấu Thu. Thật lâu sau, đột nhiên nói: “Biểu tình hiện tại của cậu trên mạng nói là đau trứng đi.”



Khấu Thu: “Đừng hiểu lầm, đơn thuần là đau thận.” 



Cơ Chi khoanh tay, ngón ngón trỏ vô thức sờ cằm, vẻ mặt thực rối rắm, như là học sinh tiểu học đi làm đề thi cấp hai: “Cậu thấy nên mặc cái nào đây?”



Hoa hồng, da báo, lát cam, sọc đen… đủ loại màu sắc làm người hoa mắt. Khấu Thu chỉ chỉ cái chính giữa: “Cái kia rách.”



Cơ Chi nhìn nhìn, sau đó giải thích, “Không phải rách, là chữ sịp chữ ‘T’.”



Khấu Thu: “…”



Cơ Chi nhìn nhìn: “Nên quyết định thôi.” Nói xong, trịnh trọng hỏi Khấu Thu: “Nói cho tôi biết nên chọn cái nào bây giờ.”



Khấu Thu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng này, tiện tay chỉ một cái một màu: “Cái vàng vàng hơi đỏ đỏ kia đi.”



Cơ Chi sửa lại cho đúng: “Đó là màu đồng.”



Đuổi Cơ Chi đi, Khấu Thu mở cặp, lấy một CD ra chuẩn bị xuống lầu mở nghe. Vừa lấy ra thì một tấm thiệp màu tím rớt xuống sàn. Chính là tấm thiệp xuất hiện với khúc xương trong tủ quần áo.



Ma xui quỷ khiến, Khấu Thu lại một lần nữa mở tấm thiệp ra, đang lúc nhìn đến chỗ ‘By: người say mê ngươi’, trán bỗng giựt giựt.



“Đây không phải là chữ viết của Cẩu Chỉ Xảo sao?”



Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói, làm người giật mình.



Khấu Thu quay đầu lại thấy Cơ Chi đứng đằng sau. Hắn không mặc áo, lõa lồ nữa thân trên, khác biệt với vẻ ngoài gầy yếu, nhìn cơ bắp khá là rắn chắc.



“Không phải cậu đi tắm sao?”



Cơ Chi nghiêng đầu, dùng khăn lau bọt nước trên tóc: “Xong rồi.”
Kinh Tĩnh nắm chặt hai tay: “Tóm lại, hôm nay anh không nói rõ lý do, tôi sẽ không để anh đi.”



Từ khi chia tay, Kinh Tĩnh mỗi ngày đều đi diễn tuồng. Khấu Bân Úc dù có thương hương tiếc ngọc đến cỡ nào, kiên nhẫn cũng dùng xong. Hắn nhìn chằm chằm đối phương, mở miệng nói: “Chúng ta đã không có khả năng cùng một chỗ được nữa.”



Kinh Tĩnh tới tới lui lui đều là ‘Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì’.



“Anh uống rượu, lên giường với người khác.”



Kinh Tĩnh: “Tôi không quan tâm.”



Khấu Bân Úc: “Anh mang thai với người ta.”



Kinh Tĩnh: “…”



Thấy thế, Khấu Bân Úc vừa lòng gật gật đầu, một lần nữa khởi động xe, nhanh chóng lách qua.



“Từ ngày mai trở đi, vì an toàn của cậu, anh sẽ tự mình đến đón cậu về.”



Khấu Thu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Người mang thai vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn.”



Khấu Bân Úc: “… Anh chỉ nói giỡn thôi.”



Khấu Thu ‘ờ’ một tiếng: “Thế mang thai mấy tháng, mười tháng hả?”



Khấu Bân Úc: “…”



Xe vào nội thành, Khấu Thu lấy điện thoại nhắn tin cho Mặc Vấn: Anh xác định Cẩu Chỉ Xảo thật sự đã chết?



Nhanh chóng có tin nhắn đến: DNA không lừa người.



Khấu Thu thở dài, Cẩu Chỉ Xảo nhất định đã chết – không sai. Chẳng những là DNA, tướng mạo càng không lừa người, số mệnh Cẩu Chỉ Xảo đã tận. Một khi đã vậy, việc hắn nhận được tấm thiệp là sao?