Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 39 : Đóa độc liên hé nở trong tiếng ca |1|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Chăn đệm mềm mại so với người nằm trên sàn với một tầng bông mỏng manh đủ để nhìn ra sự bất công rõ rệt.



Cánh cửa khép kín khẽ hé ra một khe hở, đầu tiến vào, vô số sợi tóc đen khẽ đung đưa y như ma nữ trong TV xuất hiện.



Một chân trước khẽ bước vào, thấy không có dị động, một chân khác cũng bước vào luôn.



Thiếu niên nằm chữ đại trên giường, chăn đá qua một bên, nữa cái chăn rũ xuống giường.



Sau khi xác định thiếu niên không tỉnh dậy, Lận Ngang nhẹ nhàng nhặt chăn lên, đắp lại, sau đó lui ra ngoài. 



Cửa lần thứ hai khép lại, bên trong một mảnh tối đen.



Một đôi mắt sáng ngời thanh tỉnh mở ra.



Khấu Thu để tay lên bụng, vừa xoa vừa hỏi: “Sao phải cố ý đá chăn xuống đất.”



Ngủ trên nền đất, Lận An Hòa thản nhiên lên tiếng: “Nếu không thì chú ấy cứ 5 phút sẽ qua một lần, cho đến khi xác định cậu đá chăn giúp cậu đắp lại mới ngừng.”



Khấu Thu hít một hơi sâu: “Rối loạn ám ảnh cưỡng chế?”



Lận An Hòa: “Yêu thích cá nhân.”



Khấu Thu: “…”



“Dạ dày không thoải mái?”



Khấu Thu sợ run một chút, mới kịp phản ứng hắn đang hỏi mình, dừng lại động tác xoa bụng, đáp: “Không có, chỉ là hơi đói.”



Không biết vì sao càng lúc càng thấy đói bụng.



Lận An Hòa: “Xoa bụng có thể tăng tốc độ tiêu hóa.”



Khấu Thu: “… Thì ra là thế.”



Phòng bếp rất to, dụng cụ đầy đủ. Chỉ là một cái nồi mà có hơn mười loại, đủ để nhìn ra chủ nhân đam mê nấu nướng đến cỡ nào.



Lận An Hòa mở tủ lạnh, lấy ra một túi bánh trôi đông lạnh: “Muốn ăn nhanh chỉ có cái này.”



Từ sau cơm trưa đến giờ chưa từng ăn gì, Khấu Thu đương nhiên sẽ không ghét bỏ.



‘Xoẹt’ một tiếng, gói to bị xé ra. Lận An Hòa lấy ra một cái bát đổ bánh trôi vào, sau đó lấy ấm nước nóng rót vào, đậy nắp nhựa trong suốt lên, sau đó quay lại hỏi Khấu Thu: “Phải ngâm bao lâu?”



Đợi một hồi không thấy Khấu Thu trả lời, chỉ thấy hắn vẻ mặt rối rắm: “Khó chịu?”




Trong mắt Hạ Dự mang theo vài phần ý cười. Tâm tính thiếu niên tuy non nớt, nhưng thắng ở chân tâm.



“Trước hết…” Trần Nhạc Thiên lấy lòng cười cười: “Có thể cho em ghi nợ thuốc bôi ngoài da được không?”



Một câu của Khấu Thu làm mẹ cắt thẻ tín dụng, ngay cả tiền mặt cũng không cho.



Khi về lớp, Trần Nhạc Thiên cúi đầu, thật cẩn thận hỏi: “Các cậu sẽ giúp tớ, đúng không?”



Khấu Thu: “Cậu nghe Cơ Chi hát lần nào chưa?”



Trần Nhạc Thiên dừng bước lại, đột nhiên nhớ tới, ở đây có tên mù hát.



Cơ Chi đánh chết cũng không thừa nhận mình hát khó nghe, hất cằm: “Làm như cậu hát hay lắm ấy, hát hai câu thử xem.”



Khấu Thu: “Người thua thì sao?”



Cơ Chi: “Bao cơm trưa một tuần.”



Khấu Thu: “Chơi luôn.”



Trong phòng học nhạc, Khấu Thu đứng bên cửa sổ, sau lưng là vô tận nắng chiều thiêu đốt. Hắn khẽ hé đôi môi, mỗi một nốt thốt ra đều vô cùng hoàn mỹ, âm thanh phát ra đều lấp lánh ánh vàng.



Tiếng hát cao vút quanh quẩn trong vách tường. Đám bạn đằng sau sợ đến ngây người.



Vừa kết thúc, Khấu Thu bình tĩnh đi tới, nội tâm hỏng bét.



|Khấu Thu: ngươi đã nói là giọng hát tuyệt vời.|



Tiếng hát tuyệt vời nhất chẳng lẽ không phải mềm mại giống như thân thể người cá sao?



|Hệ thống: xin kí chủ yên tâm. Số liệu của hệ thống tất cả đều đứng đầu, người cá chỉ hoàn mỹ nhất trong phương diện lễ nghi. Về phần tiếng hát, hệ thống kích hoạt hình thức ‘Vương của âm cao’ bài opera kinh điển của Pavarotti— Nessun dorma.|



Đúng thật là kinh điển. Khấu Thu quay đầu lại, thấy Cơ Chi cùng Trần Nhạc Thiên còn chưa hoàn hồn trong dư âm quãng 8, cố gắng ra vẻ dường như không có việc gì.



Thật lâu sau, Cơ Chi mới nói: “Tôi có thể nghe nhạc cao độ, nhưng cảm thấy có chút đau đầu.”



Đối với người chỉ nghe âm nhạc bình thường, quả thực chính là một hồi tàn phá.



Trần Nhạc Thiên dừng một chút: “Các cậu cảm thấy chúng ta có khả năng thành công đoạt quán quân sao?”



Khấu Thu ăn ngay nói thật: “Thực xa vời.”