Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 48 : Đóa độc liên hé nở trong tiếng ca |10|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


“Được rồi.”



Lận An Hòa quay đầu lại nhìn cái túi đã không còn chỗ nhét, mới ngừng lại hành động trả giá, cùng Lận Ngang mang theo cả đống túi to túi nhỏ thắng lợi trở về.



Về đến nhà, Lận Ngang cầm dao mài soàn soạt: “Cá hay gà.”



Khấu Thu yên lặng đứng xa một chút: “Tôm.”



Lận Ngang: “Được rồi, vậy làm cả tôm, cá, gà.”



Giơ tay chém xuống, mỗi một phiến đầu cá tước đến mỏng như cánh ve, dường như có thể nhìn thấy đường vân trong suốt.



Trong khi Lận Ngang triển lãm kỹ thuật dùng dao cao siêu cùng tài nghệ nấu ăn, Khấu Thu lại một người nhàn nhã ngồi trên ghế sa lông.



“Cảm thấy nhàm chán thì xem phim đi. Đĩa phim ở dưới kệ TV đó.”



Trong lòng thầm nghĩ người này ngược lại so với mình nghĩ thì cẩn thận hơn rất nhiều. Khấu Thu hướng tới ngăn kéo, vừa mở ra thì thấy quả thật bên có rất nhiều đĩa được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng.



Hắn chọn đại một cái: “|Vườn táo vui vẻ|?”



Lận An Hòa: “Lúc đó rất hot.”



Từ |Bến Thượng Hải| của Châu Nhuận Phát cho đến |Bạch nương tử truyền kỳ|, hầu hết những bộ phim kinh điển mỗi thời đều có ở đây.



Khấu Thu rút ra sấp DVD, nhướng mày: “Những bộ phim này vừa mới chiếu rạp đi, đâu ra có DVD?”



Lận An Hòa: “Vận dụng tài nguyên.”



Khấu Thu: có quyền có thế thật tốt.



“Những DVD này anh đã xem qua?”



Lận Ngang từ phòng bếp đi ra, bưng một nồi canh cá đặt lên bàn: “Từ nhỏ An Hòa đã thích sưu tầm những DVD phim thịnh hành. Mấy ngày trước nó còn ép ta cùng nó thức đêm xem cái gì gọi là |Về nhà|.”



Lận An Hòa: “Xã hội tiến bộ quá nhanh, cần phải cập nhật thông tin tất yếu.”



Khấu Thu nghiêm túc nói: “Cá nhân tôi thấy nên xem những bộ phim về gia đình thì tốt hơn.”



Lận An Hòa chỉ chỉ ngăn kéo bên cạnh: “Ở đó.”



Khấu Thu: “…”



Đang lúc hắn chuẩn bị đóng ngăn kéo lại thì một lô những DVD màu trắng ẩn bên trong cùng lại hấp dẫn sự chú ý của hắn. Không giống những ảnh bìa muôn màu muôn sắc, những DVD này ngay cả tên cũng không có.



Khấu Thu rút ra mở xem, ánh mắt chợt căng thẳng.



Không phải hoàn toàn trống rỗng mà chiếc DVD nào cũng có in một đồ án kỳ quái— hình tròn vây lấy ngôi sao năm cánh.



Dấu hiệu này hắn gặp qua. Trước lúc chết vì nổ trực thăng, hắn đã nhìn thấy nó.



Hắn lấy một cái ra nhét vào ổ đĩa, màn hình chợt tối đen một chút. Lúc đầu hắn tưởng cái đĩa có vấn đề, cho đến khi màn hình TV xuất hiện một ngôi sao tỏa sáng đến chói mắt. Lúc này mới nhận ra, khởi đầu thì ra là thế.



Lận An Hòa nhìn thoáng qua TV: “Cái này là phim khoa học cho thiếu nhi.”



Khấu Thu ngồi trên sa lông nhìn chằm chằm trên TV: “Sao không thấy mấy cái này phát hành trên thị trường?”




Khấu Thu: “Chỉ là thi đấu mà thôi… cái quan trọng là có tham gia là được rồi.”



Trần Nhạc Thiên: “Từ nhỏ tớ chỉ lấy được một đống giấy khen thành tích học tập. Năm nay là lần đầu tiên tớ tham gia đến trận chung kết đại hội thể dục thể thao, là chuyện vinh quang cả một đời đó.”



Khấu Thu: nghe thấy câu đầu tiên là muốn uýnh tên này rồi.



Sau 5 phút, trận đấu cũng bắt đầu. Trần Nhạc Thiên đứng ở hàng đầu, hai chân run rẩy vì khẩn trương.



Khấu Thu đi qua thì thầm bên tai hắn một câu rồi rời đi.



Một phút sau, tiếng súng nổ lên báo hiệu bắt đầu. Trần Nhạc Thiên giống như con ngựa thoát cương ‘vèo’ một tiếng chạy lên đầu tiên.



Đúng lúc gặp phải Cơ Chi đi mua nước về, cảm thấy có một trận gió thoảng qua, Trần Nhạc Thiên đã chạy xa mấy chục mét. Hắn đưa chai nước cho Khấu Thu, kinh ngạc thốt: “Cậu thì thầm gì với cậu ta vậy, hay cho cậu ta uống thuốc kích thích?”



Khấu Thu: “Chỉ là nói với cậu ta ‘Hôm nay Hạ Dự cũng xem thi đấu’.”



Cơ Chi: “Cho nên đây là do kích động?”



Khấu Thu: “Cũng có thể hiểu là xấu hổ.”



Dù nguyên nhân nào, cuối cùng Trần Nhạc Thiên dùng 3 giây ưu thế đánh bại chân dài, giành vị trí thứ nhất.



Lúc nhận bằng, hắn trộm nhìn khán đài thấy trong mắt Hạ Dự mang theo ý cười, hướng hắn gật gật đầu.



Rõ ràng trên mặt có một vết đao thực đáng sợ, Trần Nhạc Thiên lại nhịn không được cảm thấy Hạ Dự rất xinh đẹp.



‘Bùm, bùm’



Tiếng tim đập lại giống như tiếng trống, đập rất nhanh.



Phát thanh viên trùng hợp nói: “Gió xuân phơi phới, trống trận như sấm. Mong bạn học ban A – Trần Nhạc Thiên giành chiến thắng trong trận chung kết 800m nam.”



Cơ Chi nghi hoặc: “Cậu viết lời chúc?”



Khấu Thu gật đầu.



“Nhưng trận đấu vừa mới kết thúc đi?”



Khấu Thu dừng mắt nhìn khuôn mặt Trần Nhạc Thiên so với cà chua còn đỏ hơn, xuân tâm nhộn nhạo, vặn nắp chai uống một hơi: “Không phải rất hợp với khung cảnh này sao.”



Làm người trong cuộc, cả người Trần Nhạc Thiên đều hoảng hốt. Hắn vận dụng khả năng tư duy học bá phân tích tình huống hiện tại.



— Hắn giống như coi trọng một nam nhân, già, lại còn là một tay ngắm bắn tốt.



Trọng điểm chính là hắn không thể kìm nén tình cảm của mình, muốn theo đuổi người kia.



Hắn quyết định muốn cứu vớt chính mình.



Thừa dịp không mọi người không chú ý, Trần Nhạc Thiên lặng lẽ chạy đến tòa nhà dạy học. Hạ Dự không có mặt, đương nhiên phòng y tế cũng khóa. Vì phòng ngừa nét chữ bị nhận ra, hắn cố ý dùng tay trái nghiêm túc viết lên giấy:



Ngươi phải cẩn thận. Ta phát hiện mình có ý đồ muốn quấy rối ngươi, dự là gần đây sẽ ra tay.



Nhét tờ giấy vào khe cửa, Trần Nhạc Thiên vẫy vẫy tay vừa lòng rời đi.