Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 49 : Đóa độc liên hé nở trong tiếng ca |11|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Cơ Chi hướng Trần Nhạc Thiên ngoắc: “Đi đâu mới về?”



Lỗ tai Trần Nhạc Thiên căn bản vì hành động nhét giấy vào khe cửa mà phiếm hồng, trên mặt lại cố gắng trấn định: “Thắng trận nên rất hưng phấn, tớ đi tìm chỗ lãnh tĩnh một chút.”



Cơ Chi đương nhiên không tin chuyện ma quỷ của hắn, nhưng cũng không vạch trần: “Lát nữa Khấu Thu sẽ thi đấu.”



Miệng Trần Nhạc Thiên há lớn: “Cậu ấy đăng ký cái gì?”



“Nhảy cao cùng tiếp sức 400m.”



Trần Nhạc Thiên nhìn nhìn chung quanh: “Người đâu?”



Cơ Chi: “Đi phòng thay đồ, thay quần áo.”



Nếu muốn hỏi Khấu Thu vì sao đăng ký nhảy cao cùng chạy tiếp sức, bản thân hắn cho rằng vì mình chân dài và thắt lưng dẻo dai, 400m ngắn.



Cầm số báo danh, đặc biệt là môn nhảy cao, hắn rất có tự tin.



Nhanh chóng thay quần áo, Khấu Thu ngồi xuống kiểm tra dây giày, nhân tiện thắt lại cho chặt.



Khi Khấu Thu trở lại sân vận động, còn 15 phút nữa là bắt đầu thi đấu. Trần Nhạc Thiên chạy qua: “Nhảy cao rất đơn giản nha. Ngẩng đầu, cong người về phía sau, duỗi người thật thẳng, cậu chắc chắn sẽ được giải nhất.”



Cơ Chi cười lạnh: “Nói nhiều cũng không thay đổi được quá khứ cậu ngay cả mức 1m cũng không nhảy qua.”



Khấu Thu nhìn người cùng thi đấu với mình. Lùn hơn hắn, chân ngắn hơn hắn, cười cười tự tin: “Yên tâm, tôi có kinh nghiệm.”



Thời gian tám chuyện trôi qua thật nhanh, tiếng còi vang lên. Khấu Thu giãn cơ đến giữa sân, xếp hàng cuối cùng.



Bảy người phía trước nhảy xong, đến lượt Khấu Thu.



Phóng viên ở cạnh đó nhanh chóng chụp ảnh, cố ý chụp Khấu Thu nhiều thêm vài tấm. Ngay cả trọng tài cũng rất coi trọng Khấu Thu, dáng người cao lớn, tỉ lệ phải nói là vô cùng hoàn mỹ. Chân dài, eo thon, vừa thấy chính là vì nhảy cao mà sinh.



Khấu Thu dùng toàn bộ lực chú ý tập trung trên cột đà, chạy đà, nhảy lấy đà, bay lên không… liền mạch lưu loát, giống như cá chép nhảy long môn, tư thế xinh đẹp cực kỳ.



Chờ hắn hoàn mỹ rơi xuống đất, người chung quanh đều bị chấn kinh.



Năm mươi giây sau, Khấu Thu, Cơ Chi cùng Trần Nhạc Thiên theo đường cũ trở về.



Trần Nhạc Thiên: “Ách… thật ra… chỉ là sai sót một tí tẹo mà thôi.”



Cơ Chi cũng khuyên giải an ủi: “Không sao… cố hết sức là được rồi.”




“Từ ý nghĩa nào đó mà nói. An Lôi, Khấu Trấn thiếu ta một mạng. Đám hỏi hai nhà Khấu – An vốn không gì phá nổi. Mười mấy năm trước, mẹ ngươi lại quậy thành một bãi nước đục, làm liên lụy đến cuộc sống của ngươi thì gian nan, mà thân phận lại xấu hổ.”



An Minh đặt hai tay lên bàn: “Mà ta, còn có rất nhiều chuyện phải làm. Những thứ An Lôi, Khấu Trấn thiếu ta, ta đều phải lấy lại.”



Khấu Thu nhíu mày: “Thầy muốn tôi liên thủ với thầy?”



An Minh nghiêm mặt nói: “Là ngươi làm việc cho ta.” Hắn chỉ chỉ cuốn bài tập trên bàn: “Làm lần nữa, hai lần.”



Hắn nhìn chằm chằm Khấu Thu: “Giấc mộng thuở bé của ta là trở thành một giáo viên, hiện tại ta làm được. Về phần trả thù, đương nhiên cũng sẽ làm, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến bước đi của ta.”



Khấu Thu hiểu. Biết đối phương không muốn nói thêm về vấn đề của mình: “Tôi biết rồi.”



An Minh: “Ngươi thực thông minh, ta cũng không muốn nhiều lời. Tuổi của ngươi không nên quá quan tâm đến những thứ này. Về những người hại ngươi, hạ nhục ngươi, không cần phải quá để ý.”



Người trước mắt quả thật quá thông thấu, còn chưa kịp suy nghĩ gì, chợt nghe An Minh tiếp tục nói: “Cứ nhớ đến thời khắc mấu chốt đâm họ một dao là được.”



Khấu Thu bật cười: “Cám ơn.” Những lời này là thật lòng.



An Minh gật đầu: “Có báo đáp là được.”



Khấu Thu có loại một dự cảm không tốt.



An Minh kéo ngăn kéo ra, lấy một tờ giấy: “Ta đã nghiên cứu qua thành tích của ngươi, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến thành tích của lớp.”



Khấu Thu nhìn tờ giấy kia, liền đau đầu.



“Đây là yêu cầu với ngươi.” An Minh lật tờ giấy ra: “Bên trên liệt kê những điểm số ngươi phải đạt được.”



Khấu Thu tính tính, mỗi một môn phải trên 70 điểm.



“Không có khả năng.”



An Minh vỗ ‘rầm’ một tiếng lên bàn: “Kiến thức không đủ thì học. Dù thế nào ngươi phải đạt được yêu cầu này cho ta!”



Năm phút sau, Khấu Thu cầm tập đứng trước cửa văn phòng, không nói nên lời. Trước tiên giảng nhiều đạo lý với hắn như vậy là để hắn không được kéo thành tích của lớp đi xuống đúng không?



Trong phòng làm việc.



Trong mắt An Minh tinh quang chợt lóe. Làm một chủ nhiệm lớp ưu tú ngàn vạn lần không thể chết trên tay một học sinh được.