Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 64 : Tiến công đóa thủy tiên |6|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Thủy Sam ra sức duy trì thái độ người thầy mẫu mực: “Các em không cần quá lo lắng. Khấu Thu có lẽ không khỏe mà thôi.”



Hai chữ ‘mà thôi’ đặc biệt nhấn mạnh.



Mọi người: tuy ngay từ đầu quả thật không quá thích Khấu Thu. Nhưng sau một thời gian, cũng thấy người này không tệ lắm. Lần trước ở trên lớp dùng hai cách để giải đề toán đã làm cả lớp kinh diễm.



Quan trọng nhất chính là, người ta đều đã rơm rớm nước mắt, làm sao có thể chỉ là ‘mà thôi’.



Trần Nhạc Thiên đột nhiên lạnh lẽo nói: “Thầy nói dối mà không thấy ngượng hay sao?”



Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng lúc này không khí lặng ngắt như tờ, rất rõ ràng truyền đến tai mỗi người.



Đối mặt với phương thức biểu đạt tình yêu thịnh hành nhiều năm trước đây. Ngón tay Thủy Sam chỉ cửa lớp, mỉm cười nói: “Em… cũng đến phòng y tế đi.”



Ánh mắt Trần Nhạc Thiên sáng lên, ‘xoát’ một cái lao đến cửa.



Thủy Sam: … Nhịn! Nhất định phải nhịn xuống!



Trần Nhạc Thiên ‘bốn vó sinh phong’, một đường chạy vội tới cửa tòa nhà dạy học. Vừa nhìn thấy quang cảnh phía trước thiếu chút nữa là té cầu thang.



Một người ‘mặt đen’ ngồi trên cầu thang, phơi nắng, nhắm mắt dưỡng thần.



“Yêu quái a!”



Khấu Thu mở to mắt: “Ngại ngùng, là người.”



Trần Nhạc Thiên thật cẩn thận đến gần: “Mặt cậu bị sao thế?”



Khấu Thu lần nữa nhắm hai mắt lại: “Mặt nạ dưỡng da chiết xuất từ thực vật loại mới nhất, có muốn thử một chút hay không?”



Hắn rút một cái chai từ trong túi quần.



Trần Nhạc Thiên: “Không ngờ cậu lại mang thứ này bên mình.”



Khấu Thu: “Bác sĩ nói phải chú trọng bảo dưỡng làn da thật tốt.”



Trần Nhạc Thiên yên lặng đi WC rửa mặt thật sạch sẽ, cầm lấy cái chai. Một lát sau, trên cầu thang xuất hiện hai thiếu niên ‘mặt đen’.



Trần Nhạc Thiên: “Đắp mặt nạ xong, chúng ta đi phòng y tế?”



Khấu Thu: “Không ra làm sao.”



Hắn rất là không thích hương vị sát trùng.



Trần Nhạc Thiên: “Chúng ta phải tuân thủ mệnh lệnh của thầy giáo.”



Khấu Thu mở mắt ra, thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, Trần Nhạc Thiên chột dạ quay mặt đi.



“Tùy cậu thôi.”



Ngửi hương vị thuốc sát trùng so với nhìn gương mặt cậu hoa si thì dễ chịu hơn rất nhiều.



Hạ Dự: ‘Mời vào.’




Lận An Hòa: “Tôi chỉ nấu cháo.”



Ngay cả cơm chiên cũng không, chỉ còn trông cậy vào canh trứng.



Khấu Thu hơi nhíu mày, lại hiện ra bộ dạng đau thấu tim gan.



“Được rồi.” Hai mắt hắn đẫm lệ, nhìn Lận An Hòa: “Tôi sẽ không làm khó anh.”



Lận An Hòa: …



Hắn nhìn Lận Ngang: “Chú chỉ huy, tôi làm.”



Lận Ngang thản nhiên nhìn hắn một cái: “Ta không đi được.”



Lận An Hòa cố sức kéo chiếc ghế vào bếp.



“Tách lòng trứng vào bát, thêm chút nước. Ngu ngốc, làm lại…”



Trong bếp, Lận An Hòa nắm chặt dao giải phẫu, lại thả xuống.



Công ơn dưỡng dục… công ơn dưỡng dục… hắn yên lặng nhắc nhở mình.



Thật vất vả tống xuất một chén canh trứng nóng hôi hổi, chỉ thấy Lận Ngang lại giống đại gia mở miệng: “Ta cũng muốn ăn.”



Lận An Hòa lại gây sức ép một chén, đang chuẩn bị bắc nồi lên, Lận Ngang bổ sung: “Ta muốn thêm tôm bóc vỏ.”



Lận An Hòa lấy tôm bóc vỏ trong tủ lạnh ra.



Lận Ngang: “Ừm… tôm thôi cũng được.”



Lận An Hòa giơ tay lên, ‘bá bá bá’ vài cái, đem tôm bóc vỏ chặt thành ba khúc, rơi trên canh trứng, trực tiếp bắc nồi lên.



Lận Ngang: “Tắt bếp, nhớ thêm chút hành đã thái rồi.”



Lận An Hòa đem người nói liên miên cằn nhằn đẩy về phòng khách.



Trong lòng tiếp tục mặc niệm: công ơn dưỡng dục… công ơn dưỡng dục.



Đến phòng khách, phát hiện túi rác vừa mới mới thay đã bị lấp đầy. Lận An Hòa nhìn thoáng qua Lận Ngang cùng Khấu Thu: “Ngồi yên ở đây, trước khi tôi trở lại, không cho dùng khăn giấy, không được bước xuống sàn.”



Lận Ngang: “Ta muốn ăn táo.”



Khấu Thu vò viên khăn giấy trong tay, ném vào thùng rác: “Tôi cũng muốn.”



Lận An Hòa nhanh chóng mang đến một quả táo vừa đỏ vừa to đến. Gọt vỏ xong, lấy tốc độ mắt thường không thể quan sát kịp, cắt quả táo thành mười miếng nhỏ. Đẩy dĩa táo đến trước mặt hai người, dao cũng không buông tay cắm mạnh vào một miếng táo, con dao mang theo lẫm lẫm hàn khí.



Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén.



“Mời dùng.”



Khấu Thu cùng Lận Ngang ôm nhau, lạnh run nhìn hắn.