Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 65 : Tiến công đóa thủy tiên |7|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Lận Ngang nằm trên ghế, kêu Lận An Hòa lấy cho hắn cây quạt, oán giận nói: “Cháu uy hiếp ta.”



Lận An Hòa: “Không có.”



Lận Ngang: “Ta mỗi ngày giặt quần áo, nấu cơm. Cháu uy hiếp ta.”



Lận An Hòa: “Không có.”



Lận Ngang: “Ta khó khăn lắm mới nuôi cháu lớn đến ngần này. Cháu uy hiếp ta.”



Lận An Hòa: “Một vừa hai phải.”



Lận Ngang cười lạnh.



Hai người lâm vào trạng thái giằng co.



Khấu Thu: “Tuy không muốn ngăn cản hai người, nhưng có điện thoại kìa.”



Lận An Hòa đi qua nghe, nói vài câu đơn giản. Hắn một lần nữa trở lại, nhìn chằm chằm Lận Ngang: “Tối nay có khách đến. Đừng quên, chú có hẹn.”



Khấu Thu nghĩ đến vụ cá cược Lận Ngang nói trước đó: “Đừng nói là…” 



Lận Ngang nói thẳng: “Cha cậu đến.”



Khấu Thu ý đồ muốn ngăn cản trò khôi hài này: “Tôi không biết chơi mạt chược, chỉ có hai người chơi mà thôi.”



Lận Ngang: “Có An Hòa cộng thêm cha cháu sẽ mang Tả Nhất đến.”



Khấu Thu khó có thể tin được, Tả Nhất mà lại đáp ứng loại yêu cầu nhàm chán này.



Lận An Hòa giải thích: “Ông ấy thiếu chú út một nhân tình. Trước đó chú út đi công tác chính là vì giải phẫu cho cậu ông ấy.”



“Chú.” Khấu Thu kinh ngạc. Hắn rất ít khi nghe Tả Nhất đề cập đến người nhà, chỉ nghe nói cha mẹ Tả Nhất đã không còn nữa, không ngờ lại có một ông cậu.



“Tả Thủ Biên Y Kháo.” Lận An Hòa nhắc nhở.



Đối với ông chú trung niên đã vạch trần lời nói dối, mình là chồng trước của Lận An Hòa, Khấu Thu vẫn có chút ấn tượng.



Trên bữa tiệc đón gió tẩy trần Lận An Hòa, Tả Thủ Biên Y Kháo là người duy nhất nói chuyện với hắn. Lúc này Khấu Thu mới nhận ra, những người chung quanh hắn đều có một sợi dây liên kết lại với nhau. Dựa vào huyết thống, hay đám hỏi gia tộc… Khấu gia, Lận gia, hiện giờ còn thêm cả Tả gia xâu chuỗi lại thành một sợi dây. Đều chung một mục đích chính là tiến hành hạng mục nghiên cứu, theo như hắn hiểu biết là hạng mục phản nhân loại.



Mà ngay cả Bạch Mộng Thu cũng trở về.



Khấu Thu không biết mình là nhân vật gì trong đó. Nhưng có thể khẳng định, dù hắn có đứng tại chỗ không nhúc nhích, Bạch Mộng Thu cũng sẽ không chút do dự đẩy hắn vào trận lốc xoáy này.



Ăn trưa xong, Khấu Thu đi đến trường. Dù sao tối nay còn phải đi thi.



Trong giờ cơm trưa, trong lớp chỉ có ít ỏi vài người đang đọc sách. Cơ Chi chính là một trong số đó.



“Sao cậu tới sớm thế?”



Khấu Thu vừa định nói đến ôn tập, chợt nghe đối phương nói tiếp: “Nhất định là một cơn gió nào đó thổi cậu đến.”



Khấu Thu ngồi vào chỗ, lấy sách vở ra, không nhìn hắn.



“Đúng rồi, mấy tiết trước có giáo viên đến lớp nói muốn gặp cậu.”



Khấu Thu nắm chặt lấy cuốn sách: “Ai?”



Quan sát toàn bộ quá trình phát sinh trên tiết học hôm nay, Cơ Chi cố ý nói uyển chuyển một chút: “Thầy dạy Sinh.”



Khấu Thu đỡ trán, đó không phải là Thủy Sam sao. Hắn không cảm thấy tâm hồn được an ủi cái khỉ gì hết.



“Cậu nên trực tiếp nói tôi không ở đây.”



Cơ Chi ho nhẹ hai tiếng: “Thật ra cậu có thể tự mình nói với thầy ấy.”



Khấu Thu ngẩng đầu, thấy Thủy Sam đứng trước cửa lớp, âm hiểm cười cười.



Hai người, một trước một sau đi trong hành lang. Thủy Sam: “Tôi chờ em đã lâu.”



Khấu Thu một đường đón gió rơi lệ.



Thủy Sam dừng bước lại, đôi mắt xanh biếc giống như con sông sâu không thấy đáy.



“Em từng nói, nếu tôi chết, em sẽ vì tôi rơi một giọt nước mắt.”



Khấu Thu gật đầu.



Thủy Sam: “Nhưng hiện tại chỉ là gió thổi, vì sao em lại rơi hai giọt lệ.”



Khấu Thu: “Một giọt nước mắt chỉ là cách nói hàm súc. Nếu thầy chết, tôi sẽ vì thầy lưu lại một lít nước mắt.”



Trong lòng Thủy Sam gợn sóng một chút, trong mắt sáng ngời, khói mù trên mặt rút đi vài phần.



“Thật sao?”



Khấu Thu như đinh đóng cột nói: “Thật.”



Thủy Sam nhìn qua thực vừa lòng: “Tôi tạm thời tin em một lần.”



Khấu Thu nắm chặt thời cơ: “Tôi có thể về lớp sao?”
Mới qua có mười mấy phút, theo lý thuyết tin nhắn chưa được gửi đến Mặc Vấn mới đúng.



Ngoài cửa, có hai cảnh sát áp giải một đôi nam nữ đi ngang qua: “Sếp, ở đây cũng có.”



Nhất thời, trong lòng Khấu Thu dâng lên dự cảm không hay.



Hẳn là… không như hắn nghĩ, đúng không.



“Sếp, trong WC còn có một người.”



Nói xong, áp giải Trần Nhạc Thiên đi ra.



Nam nhân được gọi là sếp nhìn thoáng qua mấy người Khấu Thu, cười lạnh nói: “Ha ha… tuổi nhỏ mà chơi rất high a. Chơi SM, lại nhiều người, đây là lần đầu tiên ta thấy.”



Cơ Chi bỗng cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh: “Chúng ta không phải bán ***.”



Khấu Thu nhìn Cơ Chi mang tất da đen, giày thì chiếc còn chiếc mất, che mặt. Thấy một màn này, ngay cả bản thân hắn cũng không tin.



“Mang về.”



Nghe hiệu lệnh, mấy người Khấu Thu bị áp giải lên xe.



Trong cục cảnh sát, Mặc Vấn nhìn một đám thanh niên nam nữ bị áp giải vào, nhíu mày: “Sao nhiều người vậy?”



“Đừng nói nữa, khu phố kia cục trưởng đã sớm muốn đánh hạ. Nhưng vẫn luôn chưa có chỉ thị, sáng nay vừa thông tri xuống. Vì ngành du lịch văn minh sang năm nên lần này cấp trên hạ lệnh phải dốc sức triệt hạ, nghiêm trị không tha.”



“Sếp.” Bên ngoài chạy vào một vị cảnh sát: “Có một người có khả năng cần bác sĩ.”



Mặc Vấn nhíu mày: “Mấy cậu đánh người?”



Người vừa mới lên tiếng nhanh chóng xua tay: “Sao có thể a, mấy đứa trẻ con, chơi high quá đó thôi. Có một người thắt lưng bị co rút, không thể động.”



“Cho hắn mấy miếng salonpas là được. Có chơi có chịu, mang vào thẩm vấn.” Nói xong, người được gọi là sếp thở dài: “Mấy đứa trẻ bây giờ a, cũng không biết do cha mẹ giáo dục thế nào.” Hắn nhìn Mặc Vấn: “Lát nữa có khả năng phiền cậu hỗ trợ một chút. Hôm nay bắt nhiều người lắm, tôi phải đi sắp xếp.”



Mặc Vấn: “Giao cho tôi là được.”



“Cảm ơn cậu.”



Hắn nhìn cảnh sát kia nói: “Trước hết mang người bị vẹo thắt lưng đến đây, thẩm vấn xong đưa người đi bệnh viện. Theo tôi thấy hẳn còn chưa trưởng thành, báo về với người nhà chưa?”



Cảnh sát: “Trong phòng 305 bên cạnh tìm được thẻ học sinh, đã liên hệ với chủ nhiệm lớp, gọi người nhà đến rồi.”



“Vậy là tốt rồi.”



Trong phòng thẩm vấn



Mặc Vấn nhìn hai ‘thiếu nữ’ cúi đầu, trầm giọng nói: “Ngẩng đầu lên.”



Nghe đến âm thanh quen thuộc, Cơ Chi chấn động mạnh một cái. Hắn khẽ chọt Khấu Thu, âm thanh sao lại nghe giống cảnh sát Mặc đến vậy.



Khấu Thu vừa vào cửa, trộm nhìn thoáng qua liền biết thân phận đối phương, lúc này tâm muốn chết đều có. Bị bắt *** đến cục cảnh sát, hắn thà ở khách sạn vật lộn với tên bắt cóc còn hơn!



Khấu Thu cùng Cơ Chi cùng thi nhau chỉnh chỉnh tóc giả về phía trước, bày ra tư thế tóc che kín mặt.



Mặc Vấn: “Ngẩng mặt lên.”



Cùng lúc đó, An Minh ngồi trong văn phòng, cả người bị vây trong trạng thái hỗn độn. Ba học sinh của mình bị bắt ***.



Ba người này chính là: Khấu Thu, Cơ Chi, Trần Nhạc Thiên.



An Minh suy nghĩ, vẫn cứ cảm thấy mình đang nằm mơ.



Không quản có phải là mộng hay không. Việc cấp bách, chính là liên hệ người nhà mang người từ cục cảnh sát ra trước.



Hắn từ danh bạ tìm thấy tên một người, thầm hít một hơi sâu, bấm gọi.



Lúc này tại Lận gia, mạt chược vừa mới lên bàn. Khấu Quý Dược, Tả Nhất, Lận An Hòa còn có Lận Ngang mỗi người mỗi hướng. Ánh mắt gim chặt các lá bài trên bàn, rất có tư thế mây gió bão bùng.



Trong không khí khẩn trương nghiêm túc, di động Khấu Quý Dược đột nhiên vang lên. Vốn định tắt đi nhưng vừa thấy, lại là người một năm không liên hệ được mấy lần, hắn nghĩ nghĩ, vẫn bấm nghe.



“Anh rể.” Giọng An Minh có chút do dự.



Lần đầu tiên Khấu Quý Dược nghe thấy giọng An Minh chần chờ không quyết: “Có chuyện gì?”



“Tiểu Thu… nó…”



Khấu Quý Dược ngẩn ra, tay nắm chặt lấy mạt chược dừng giữa không trung: “Khấu Thu làm sao?”



Những lời này vừa nói ra, ánh mắt ba người còn lại đều dừng lại điện thoại trên tay hắn.



An Minh nhanh chóng nói xong một câu: “Bị bắt đến cục cảnh sát.”



Khấu Quý Dược nhẹ nhàng thở ra, người không sao là tốt: “Bị người khi dễ, hay đánh nhau với người ta?”



Giây tiếp theo, chợt nghe An Minh nói: “Ách, nghe nói… bị bắt ***.”



Khấu Quý Dược:.. 



_________________