Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 66 : Tiến công đóa thủy tiên |8|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Khấu Quý Dược: “Nó đi chơi gái?”



An Minh: “Không có.”



Sắc mặt Khấu Quý Dược vừa mới dịu đi, chợt nghe đầu điện thoại bên kia, An Minh ho khan hai tiếng: “Nghe nói… nó… bị chơi.”



Giây tiếp theo giây, Tả Nhất mắt mở trừng trừng nhìn lá bài ‘đông phong’ trên tay Khấu Quý Dược hóa thành bột phấn, chảy xuôi xuống mặt bàn.



Không gian vô cùng yên tĩnh.



Người vốn thích yên tĩnh như Tả Nhất, lúc này ánh mắt gim chặt vào những lá bài trên bàn, giống như hy vọng có thể nhìn nó sống lại, kêu hai tiếng, so với không khí hiện giờ còn đỡ hơn.



Cuối cùng vẫn là Lận Ngang mở miệng trước: “Không phải chuyện gì lớn, đón đứa nhỏ về trước rồi nói.”



Lận An Hòa: “Nói không chừng chỉ là hiểu lầm thôi.”



Tả Nhất: ‘Không phải chuyện gì lớn’, ‘chỉ là hiểu lầm’ thôi sao. Sao mấy người không nghĩ đến cảm giác của mấy lá bài khi bị mấy người bóp nát thành bột phấn đi?



Trong phòng thẩm vấn



Mặc Vấn nhìn chằm chằm hai người đối diện không chịu phối hợp, bình tĩnh nói: “Tên.”



Khấu Thu cố ý lên giọng, làm giọng nói trở nên bén nhọn: “Yên Tĩnh.”



Mặc Vấn: “Nghe lời thì sống, chống lại thì chết. Muốn tranh thủ được khoan hồng, đây là cơ hội cuối cùng.”



Khấu Thu: “Tôi tên Yên Tĩnh.”



Từ trước đến giờ, mỗi ngày đều dùng tên này gạt người, Mặc Vấn cười lạnh: “Thế cũng thật trùng hợp, tôi tên Mặc Vấn.”



Nói xong ngả người dựa vào ghế. Tuy không nói lời nào, nhưng trên người bỗng phát ra một cỗ khí thế làm người không thở nổi.



Khấu Thu lấy tóc giả xuống, lộ ra khuôn mặt vốn có.



Mặc Vấn từ từ nhắm hai mắt, xoa xoa huyệt Thái Dương. Gần đây tăng ca nhiều quá, nên giờ xuất hiện cả ảo giác.



Khấu Thu thản nhiên nói: “Đừng trốn tránh thực tế.”



Ngón tay Mặc Vấn gõ bàn hai cái: “Giải thích.”



Khấu Thu nhìn đồng hồ, canh thời gian: “Tôi có nhắn tin cho anh.”



Mặc Vấn lấy điện thoại ra, xem xong tin nhắn, ánh mắt nhìn sâu vào Khấu Thu: “Cậu không biết điện thoại còn có chế độ im lặng chứ?”



Tầm mắt hắn di động lên người Cơ Chi: “Hắn là ai?”



Cơ Chi lấy mái tóc giả xuống, cười đến phong tình vạn chủng, ý đồ muốn tranh thủ độ hảo cảm: “Chào cảnh sát Mặc.”



Mascara đậm đen, còn có đôi môi mọng đỏ rực lửa. Mặc Vấn che mắt, phất tay với hắn, ý bảo hắn quay đầu đi.



“Bắt cóc cùng giết người không thành là việc nhỏ, tôi sẽ chuyển Hàn Mai Mai đến nhà giam. Trước khi tôi trở lại, hai cậu ngồi im ở đây, cấm đi đâu.”



Mặc Vấn vừa mới rời đi. Sau lưng, Khấu Thu liền đứng lên.




Tả Nhất đành phải khởi động xe.



Khấu Thu đi tắm xong, nằm trên giường, quyết định vẫn nên phát huy một chút tình cảm nên có. Nhắn QQ gửi Cơ Chi, hỏi đối phương còn sống không.



Cơ Tiểu Chi: đang ăn với ba.



Yêu cá: ổng không đánh cậu?



Cơ Tiểu Chi: không, tôi tự mình chế tạo vài cái dấu hôn, nói mình thiếu chút nữa bị vũ nhục. Ông già nhà tôi đau lòng, nên không so đo.



Yêu cá: Trần Nhạc Thiên đâu?



Cơ Tiểu Chi: bị Hạ Dự dẫn đi rồi. Đúng rồi, ngồi đằng sau tôi là một đôi nam nữ đang cãi nhau. Aiz, bỗng nhiên lại cảm thấy ăn cơm vô cùng sảng khoái.



Khấu Thu đang chuẩn bị tiếp tục nhắn tin, chợt nghe thấy có người gõ cửa.



“Mời vào.”



Lận An Hòa đi tới, lời ít mà ý nhiều: “Thay cao dán.”



Khấu Thu tự giác nằm sấp.



Lận An Hòa thay cho hắn xong, dặn dò: “Mấy ngày nay không được vận động quá sức, khi xuống cầu thang thì cẩn thận một chút.”



Khấu Thu nghe xong nhíu mày: “Muốn giải quyết vấn đề sinh lý thì làm thế nào?”



Lận An Hòa: “Đi WC bình thường.”



Khấu Thu: “Tôi muốn nói đến sinh lý lúc sáng sớm rời giường ấy.”



Lận An Hòa ngẩn ra.



Khấu Thu: “Bộ phận thân thể không thuộc phạm vi khống chế, với lại tôi đang trong thời kỳ trưởng thành.”



Lận An Hòa: “Tôi sẽ nghĩ cách.”



Ngày hôm sau, Khấu Thu mới vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Lận An Hòa đứng cạnh cửa sổ. Tay hắn cầm một quyển sách, cả thân mặc quần áo đen thùi lùi, vầng sáng thản nhiên bao phủ cả người hắn, quả thật có vài phần hương vị cha sứ.



Thấy Khấu Thu tỉnh.



Lận An Hòa đi đến bên giường hắn, bắt đầu diễn cảm đọc |Đạo Đức Kinh| trong tay.



Không có bất luận cảm xúc gì, ngay cả dấu ngắt câu cũng không. Khi Khấu Thu định hỏi hắn muốn làm cái gì, Lận An Hòa đột nhiên cao giọng, âm sắc trong trẻo nói: “Thiên hạ thần khí, bất khả vi dã.”



Thiên hạ là cái khí cụ thần diệu, không thể xoay được.



Tới quá bất ngờ, Khấu Thu không khỏi kinh hách, quyết đoán bị dọa mềm nhũn.



Lận An Hòa khép sách lại, vừa lòng nói: “Ngày mai chúng ta đổi phương pháp khác.”



Khấu Thu: …