Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 67 : Tiến công đóa thủy tiên |9|A lô… 1.2.3.4.5

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Cảm ơn các bạn đã nghe những lời lảm nhảm, lải nhải của Ci. Đây là quà cảm ơn các bạn đã lắng nghe và chia sẽ. Thân >.<.



Trên cổ tay Trần Nhạc Thiên quấn băng vải thật dày, thấy Khấu Thu tinh thần hình như không được ổn cho lắm, có chút nghi hoặc: “Di? Sao hôm nay cậu không khóc?”



Khấu Thu: “Hai ngày trước mắt khó chịu, không thể gặp gió.”



Đâu chỉ là không thể gặp gió, quả thực là không thể gặp người mà.



Sau 48 giờ, hình thức Tiêu Tương phi tử biến mất, đương nhiên sẽ không bất chợt ngân ngấn nước mắt nữa.



“Tay cậu sao rồi?”



Mắt Trần Nhạc Thiên ảm đạm đi vài phần: “Hạ Dự có băng bó cho tớ. Ngược lại A Mai, hai cậu biết cô ấy sao rồi không?”



Khấu Thu cùng Cơ Chi đều lắc đầu.



“Dù sao cũng còn chưa hại đến ai, hơn nữa nhân cách phân liệt sẽ không bị phán nặng.” Khấu Thu nói tiếp: “Nặng nhất cũng chỉ ở bệnh tâm thần viện tiến hành trị liệu thôi.”



Giọng Trần Nhạc Thiên tràn đầy chua sót: “Tớ chưa bao giờ biết tình trạng của cô ấy. A Mai thường xuyên nhắc đến cha mẹ cô ấy, hôm nay mua cho cổ cái gì, đi chơi ở đâu. Tớ cứ luôn tin rằng cô ấy là A Kiều được yêu chiều mà lớn.”



Nói tới đây, hắn hơi chút chần chờ: “Nhưng tớ cứ thấy là lạ chỗ nào đó. Hôm qua khi nói chuyện với cô ấy, tớ cứ cảm thấy cô ấy như bị ai khống chế. Tuy nói ra rất kỳ quái, nhưng hai cậu có tin rằng ý thức của một người lại bị người khác thao túng hay không?”



Khấu Thu trầm mặc: “Cậu có biết nơi A Mai hay thường đến không?”



Trần Nhạc Thiên nghĩ nghĩ: “Cũng giống như các cô gái bình thường khác. Đi dạo phố, làm đẹp… nhưng nếu nói đến nơi kỳ quái thì chính là cô ấy rất thích đến ‘Ám sắc’. Tớ biết đến nơi đó cũng là do cô ấy từng nhắc đến.”



Khấu Thu ngẩn ra: “Là tiệm chụp ảnh chúng ta từng đến sao?”



Trần Nhạc Thiên vò đầu: “Đúng thế. Nhưng ở trường cũng có rất nhiều người đều thích đi Ám Sắc, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”



Cơ Chi vứt vỏ chuối qua một bên: “Một nữ sinh thích phong cách Kawai, đi Ám Sắc làm sao có thể không ngạc nhiên?”



Trần Nhạc Thiên sửng sốt: “Đúng a.”



Cơ Chi nhìn Khấu Thu: “Lát nữa thi xong đi xem thử không.”



Khấu Thu: “Tôi cũng nghĩ thế.”



Cơ Chi: “Đúng rồi, hồi nãy thi thế nào?”



Khấu Thu thản nhiên nói: “Y như bị quỷ nhập.”



Bài thi tự luận cái gì, đúng là mất hết nhân tính.



Cơ Chi: …



Sau 1 tiếng làm bài thi, thầy giám thị rời đi, Cơ Chi bật dậy: “Thế nào, có đi không?”



Khấu Thu nhíu mày: “Hôm qua bị bắt vào cục cảnh sát, nếu hôm nay lại gây loạn… tôi chắc chắn sẽ như lá vàng te tua tơi tả tan tác bị đuổi ra khỏi nhà.”



Cơ Chi: “Nên?”


Khấu Thu lại đi đến quầy bar: “Đi thôi.”



Cơ Chi: “Đã xảy ra chuyện gì?”



Khấu Thu mắt nhìn phương hướng Lâm Diễm ngồi: “Đi trước rồi nói.”







Trần Nhạc Thiên đứng ở đầu ngõ, hút mấy hơi thật sâu: “Khói thuốc bên trong sắp huân chết người rồi.”



Chờ đến khi thấy thoải mái hơn một chút, hắn nhìn Khấu Thu: “Hồi nãy cô nàng thì thầm bên tai cậu đúng không. Nói gì thế?”



Khấu Thu: “Cô ta nhận ra thân phận của tôi, còn đề nghị làm đám hỏi với tôi.”



“Đám hỏi?!” Trần Nhạc Thiên cùng Cơ Chi không hẹn mà cùng lặp lại một lần.



Thân phận của Khấu Thu vẫn luôn không được Khấu gia chính thức thừa nhận với bên ngoài. Hai ngày nay đồn đãi Khấu Trấn trở về, có không ít người ngồi chờ xem trò hay. Thậm chí ngay cả bọn người Khấu Manh Trân cũng không loi nhoi trước mặt Khấu Thu nữa. Lúc này thế mà lại có người lại đi đề nghị làm đám hỏi.



Trần Nhạc Thiên: “Từ góc độ chủ nghĩa duy vật mà nói, tớ không nhìn thấy giá trị gì từ đám hỏi này?”



Cơ Chi: “Mười tám năm đều không có đem sản nghiệp nhà mình chơi đến tán gia bại sản, tôi tán thành.”



Trần Nhạc Thiên ghét bỏ cách xa Cơ Chi hai bước: “Xem đi, xem đi… Người thành phố lại bắt đầu trào phúng.”



Không có ai biết được nguyên nhân, mà ngay cả Khấu Thu cũng không rõ lắm. Vì thế trước khi về Lận gia, Khấu Thu lại đi gặp Khấu Quý Dược trước.



Khấu Quý Dược tựa vào ghế sa lông, sắc mặt nhìn qua có chút mỏi mệt, mái tóc sáng bóng thường ngày đều có chút ảm đạm.



Khấu Thu đi đến bên cạnh hắn: “Tối qua không ngủ sao?”



Khấu Quý Dược gật đầu: “Có một số việc phải làm, sao giờ ngươi lại đến đây?”



Khấu Thu đi thẳng vào vấn đề: “Có người muốn đám hỏi với tôi, cha thấy thế nào?”



Khấu Quý Dược nhíu mày: “Ai lại không có mắt vậy?”



Khấu Thu: …



Khấu Quý Dược: “Hiện tại ngươi không hề có một chút giá trị nào để đám hỏi.”



Khấu Thu: “Cho nên tôi mới tới hỏi cha.”



Khấu Quý Dược dường như nghĩ tới điều gì, nhưng không có nói thẳng, ngược lại nhìn thoáng qua căn phòng trống vắng trước mặt. Mắt nhìn tay, khe khẽ thở dài.



Lạnh lùng, cường thế, không sợ hãi. Hai thế làm người, Khấu Thu dường như đã thấy qua tất cả những đặc điểm bất đồng trên người đàn ông này.



Nhưng mỏi mệt… đây là lần đầu tiên.



Khấu Quý Dược thản nhiên nói: “Sau này khi ngươi kết hôn, ta sẽ tặng ngươi căn phòng này.”



Khấu Thu nghe vậy ngẩn ra: “Của hồi môn?”