Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 72 : Tiến công đóa thủy tiên |14|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Kén rể?



Vài phóng viên cầm microphone vỗ vỗ tai, nhất định nghe nhầm. Tuy hai chữ đều biết, nhưng tổ hợp lại, lại làm người không thể tin nổi?



Tám tì nữ không ngẩng đầu, nữ nhân cầm đầu lạnh lùng nói: “Xin ngài chớ làm trễ giờ lành.”



Vừa hết câu, tám tì nữ quỳ rạp xuống đất, lặp lại lời nữ nhân nói: “Chớ làm trễ giờ lành.”



Khấu Thu: “Luật hôn nhân quy định, nam 22 tuổi mới được kết hôn.”



Nữ nhân: “Ngài đừng quá lo lắng. Tì nữ đã nghiên cứu qua, nam tử cùng nam tử ký kết hôn nhân không bao hàm bên trong.”



Khấu Thu: “… Ngươi biết quá nhiều.”



Nữ nhân ngẩng đầu, con ngươi lạnh như băng đầy vẻ vô tình: “Xin ngài nhanh chóng quyết định.”



Khấu Thu giương mắt, ánh mắt như đáy giếng không chút gợn sóng. Hai người đối mắt nhau, lâm vào cục diện giằng co.



“Đủ rồi!” Gậy chống trên tay Khấu Trấn gõ mạnh lên nền nhà hai cái: “Còn muốn hoang đường đến khi nào, còn không mau lết xác vào đây.”



Khấu Thu không để ý đến ông ta, chỉ nói: “Nếu ta không muốn, không người nào có thể cường bách ta.”



Nữ nhân: “Xem ra ngài tâm ý đã quyết.”



Khấu Thu cười lạnh.



“Nếu như thế, ngài có thể đi vào.”



Khấu Thu ngẩn ra, không ngờ đối phương lại chịu thua.



Hắn thăm dò đi về phía trước một bước, nữ nhân cùng những người còn lại đi theo phía sau, không có ngăn cản. Lại bước thêm một bước, vẫn như trước không có người ngăn cản.



Không phải nói không có người đón dâu thì sẽ bị tống vào kiệu hoa nâng về hay sao?



Dù cứ cảm thấy rất quái dị, nhưng Khấu Thu cuối cùng vẫn bước chân về phía trước.


Khóe mắt Khấu Thu nhếch lên, nhưng không nhìn cô nàng mà nhắm thắng vào nụ cười như có như không của Lận An Hòa: “Hiện tại tôi đáng giá hơn cô ta nhiều, nếu anh có ý định muốn đám hỏi với cô ta, chi bằng cân nhắc đến tôi đi.”



Tuy Lận An Hòa biết những lời này là dùng để châm chọc Khấu Nhan, thế nhưng vẫn hơi vuốt cằm, làm mọi người chung quanh sợ hãi.



Nữ nhân đặt tay trái lên tay phải, nâng lên đỉnh đẩu hành lễ: “Hôm nay thử sát bắc, trừ những người thuộc tuổi tí, tất cả đều có thể tham gia.”



Là ngày không hợp với tuổi chuột…



Tham gia cái gì?



Ngay cả Khấu Thu cũng không hiểu.



“Luận võ kén rể, tất cả các loại võ thuật loại đều được, không hạn chế chiêu thức, người thắng làm vua.” Nữ nhân mắt nhìn bốn phương, thấp giọng chậm rãi nói.



Lận Ngang mới vừa hớp một miệng trà nóng, liền phun hết lên âu phục Lận An Hòa.



“Nếu đánh đến cuối cùng chắc còn lại chính là một tên mặt mũi bầm dập.”



Tuy mấy rương châu báu kia làm người xem đỏ mắt, nhưng ai cũng là người có thân phận. Dưới tình huống quỷ dị này, ai cũng sẽ không thể cứ như vậy xông lên.



“Có ai đến không?”



Không có người lên tiếng trả lời.



“Nếu như thế…” Nữ nhân phất tay lên, có tì nữ dâng tú cầu.



Nữ nhân đi đến bên người Khấu Thu: “Mời.”



Khấu Thu: …



Hắn không dám nhìn ánh mắt mọi người xung quanh, đẩy tú cầu ra khỏi tay nữ nhân, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.



Đúng lúc này, chỉ nghe đài cao truyền đến một tiếng ‘cong’ —



Có người kịp phản ứng: “Mau gọi xe cấp cứu, Khấu lão bị tú cầu đập bất tỉnh rồi!”