Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 78 : Tiến công đóa thủy tiên |20|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Cùng học hỏi một ngày hẹn hò của Lận ca để sau này áp dụng nè các tềnh iu >.< Ahihi



Trong dĩa có rất nhiều lát cá.



Sau khi Lận An Hòa được 10 tuổi, hắn đều tự mình ăn cơm không cần người giúp đỡ. Lận Ngang cũng dần dần không gắp thức ăn cho hắn nữa, ngược lại lại bắt đầu hành trình cướp đoạt thức ăn: nào là cướp chân gà, cướp trứng… Thế nhưng hôm nay lại chủ động gắp lát cá lớn nhất vào bát hắn.



Sau khi thụ sủng nhược kinh chính là hoài nghi lát cá này có phải giấu ớt hay mù tạc hay không.



Lận Ngang lại gắp cho hắn hai lát nữa: “Ăn nhiều một chút, bổ não.”



Lận An Hòa: “Chú sắp đi công tác?”



Lận Ngang: “Sang năm mới đi.”



Lận An Hòa: “Cần tôi giúp chú làm việc nhà?” 



Lận Ngang: “Ta ghét nhất chính là có người cướp việc của ta.”



Lận An Hòa đặt đũa xuống, chờ đối phương lên tiếng.



Lận Ngang lạnh lẽo nói: “Mai ngươi chuẩn bị làm gì?”



Lận An Hòa: “Vừa hay mai là cuối tuần, đón Khấu Thu đi hẹn hò.”



Lận Ngang: “Không sai, đó là việc một người tốt nên làm.”



Cứ thấy những lời này có chút kỳ quái, nhưng lại không hiểu nó quái ở chỗ nào. Lận An Hòa cho rằng vì những lời này không phải do Khấu Thu nói, cho nên không hiểu.



“Đi đâu hẹn hò? Rạp chiếu phim hay nhà hàng?”



Lận An Hòa: “Hồ bơi.”



Lận Ngang cười lạnh: “Vì mặc ít?”



Lận An Hòa: “Rèn luyện thân thể.”



Lận Ngang đi chuẩn bị hoa quả, thuận tiện nói: “Nếu không muốn ngay ngày đầu tiên đã bị đá, tốt nhất nên đổi nơi khác.”



Là một tân thủ trong tình yêu, hắn quyết định tiếp thu đề nghị này.



“Thanh niên mà Khấu Thu mang tới đâu?”



Lận Ngang cắt đào thành miếng: “Kêu người đưa đến nhà thờ đi.”



Lận An Hòa nhíu mày: “Không phải nói muốn trị bệnh sao.”



Lận Ngang: “Trị không hết.”



Cảm giác lời hắn nói có thâm ý: “Có ý gì?”



Lận Ngang: “Hô hấp của người thường tần suất khoảng từ thứ 16 đến 18 mỗi phút, hắn lại là thứ 17.”



Lận An Hòa: “Chia đều giá trị?”



Lận Ngang: “Là mỗi phút đều là thứ 17, không hề thay đổi.”



Hắn cởi tạp dề ra, những miếng đào được xếp thành bông hoa: “Nguyên nhân… ta cũng không rõ lắm.”




Màn đêm buông xuống, Khấu Thu cầm đèn pin, bật lên rọi vào mặt mình.



Lận An Hòa: “Đây là dùng để chiếu sáng.”



Khấu Thu không chút do dự ném ra một câu buồn nôn làm tê liệt tư duy đối phương: “Thứ tôi chiếu sáng chính là con đường anh đi trong lòng tôi.”



Lận An Hòa đưa tay sờ sờ đầu hắn, trong mắt vẫn tràn đầy sủng nịch.



Buổi sáng đi bệnh viện, trưa ăn bò bít tết. Đến tối, Khấu Thu còn tưởng hắn sẽ mang mình vào bãi tha ma.



Xuất hồ ý liêu*, lại là công viên trò chơi vô cùng ấm áp cùng hữu ái.



*Bất ngờ



Khấu Thu: “Cổng ở hướng Bắc.”



Lận An Hòa: “Trèo tường đi vào.”



Khấu Thu: “Có bảo vệ.”



Lận An Hòa: “Tôi đã mua vé.”



Khấu Thu: “Nhưng vì cái gì chúng ta không trực tiếp từ cửa chính đi vào?”



Lận An Hòa: “Vì lãng mạn.”



Khấu Thu: trốn vé trắng trợn, lãng mạn chỗ nào?



Bảo vệ rất nhiều, còn có thang để leo.



Hai người từ một góc không thu hút góc đi vào một mảnh phồn hoa.



Kẹo đường, ghế đá, chia sẻ kẹo bông với nhau… Tất cả đều là những khung cảnh khi còn bé mới có thể tưởng tượng.



Không biết từ khi nào, vòng xoay ngựa gỗ lại trở thành trò chơi mà tất cả các đôi tình nhân đều muốn chơi. Chỉ là đơn thuần quay tròn vài vòng, nhưng người đến xếp hàng lại rất dài.



Lận An Hòa tuấn mỹ, Khấu Thu xinh đẹp. Nam nam phối hợp, lại không thể nghi ngờ bọn họ chính là cặp đôi đẹp đôi nhất.



Rốt cục đến lượt hai người, Lận An Hòa cùng Khấu Thu ngồi phân biệt lên hai con ngựa.



Âm nhạc ôn nhu vang lên, Lận An Hòa đột nhiên xoay người sang chỗ khác, chuyên chú nhìn Khấu Thu.



Lúc ánh mắt chỉ nhìn một người, tất cả đều phản chiếu hình ảnh của ngươi, ai mà không cảm động. Ngay cả mấy đôi tình nhân ngồi gần đó cũng âm thầm cảm động —



So với bởi vì giới tính giống nhau nên chia tay, trên thế giới càng có nhiều người lấy cớ là chúng ta không thích hợp, chỉ cần song phương cho rằng bọn họ có thể cùng một chỗ, đơn thuần cùng một chỗ là được rồi.



Dưới ánh mắt mọi người chúc phúc, Lận An Hòa lặng lẽ liếc mắt nhìn cuốn sổ nhỏ mình chép tối quá, vô cùng thâm tình nói —



“Vòng xoay ngựa gỗ, thật ra chính là trò chơi tàn nhẫn nhất trên thế giới.”



Khấu Thu: …



Mọi người từng cảm động trước đó: …



Lận An Hòa tiếp tục thành kính đọc tiếp: “Vì tuy hai người yêu thương lẫn nhau nhưng vẫn phải đuổi theo nhau, lại cách nhau một khoảng cách vĩnh hằng không thể với tới.”