Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 77 : Tiến công đóa thủy tiên |19|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Tên trộm đầu tiên bị vầng ánh sáng thánh nhân này hù sợ, sau đó như tỉnh mộng, khí huyết dâng lên vung dao xông tới.



Tên thanh niên kia nhũn chân, té ngã vào ngực Khấu Thu.



Khấu Thu nhìn gương mặt trắng bệch của đối phương, hiển nhiên đối phương đã ngất xỉu. Hắn nhướng mày nhìn tên cướp, lạnh lùng nói: “Ngươi hù hắn chết, đền tiền.”



Chắc chưa từng thấy người nào nhát gan đến thế, tên cướp đứng tại chỗ chần chờ một chút, nhìn thanh niên ngồi phịch trong ngực Khấu Thu, phun nước bọt: “Gà công nghiệp.”



Nói xong, đại khái cũng sợ cảnh sát đến, chạy mất.



“Hắn đi rồi sao?” Ánh mắt thanh niên híp thành một khe.



Khấu Thu buông tay ra, thanh niên xém nữa té chổng vó: “Lần sau giả chết đừng ngồi trong ngực tôi.”



Thanh niên ủy khuất.



Khấu Thu không quan tâm hắn, tính tiền xong liền rời đi, tên thanh niên kia cũng đi theo. Khấu Thu quẹo trái, hắn cũng quẹo trái, cho đến khi Khấu Thu chạy đi, hắn bỗng nhiên quát to một tiếng: “Đứng lại!”



Nói xong, hắn vọt tới bên người Khấu Thu, ngăn người lại. Sau đó ngồi xổm xuống, ôn nhu nhìn chăm chú con kiến cách chân Khấu Thu 1cm. Cho đến khi con kiến đi đến nơi an toàn, hắn mới đứng lên, nhẹ nhàng lắc đầu: “Cậu xém nữa đã làm tổn thương nó.”



Khấu Thu: “Bệnh viện tâm thần trạm 208. Đi đến nhà thờ phía trước, sau đó qua vài cái ngã tư là tới.”



Nói xong, còn vươn ngón trỏ chỉ hướng, mỉm cười.



Sự thật chứng minh, hắn gặp được chính là một thanh niên có tinh thần tiểu cường. Cho đến khi hắn sắp đến nhà, đối phương vẫn đi theo không buông tha.



Khấu Thu: “Không được đi theo tôi.”



Thanh niên: “Cậu không thể bỏ rơi tôi.”



Khấu Thu lắc đầu, chuẩn bị chạy bỏ rơi hắn.



Thanh niên: “Cha!”



Chân trượt một cái, Khấu Thu nhịn đau quay lại: “Đi, theo tôi đến bệnh viện tâm thần.”



Thanh niên: “Nếu ngay cả ngài cũng không quản tôi, tôi nhất định sẽ bị bọn họ giết.”



Nói xong, lại gào khóc: “Bọn họ đã giết mấy người anh em tốt rồi.”



Khấu Thu tiếp tục kéo hắn đến trạm xe buýt 208, nghĩa vô phản cố muốn đi bệnh viện tâm thần, thanh niên đột nhiên nức nở nói: “Chờ chúng ta chết hết, bọn họ sẽ đến giết ngài.”



“Ngươi nói cái gì?” Hắn dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm thanh niên.



Thanh niên rút tay ra, hai tay nắm chặt lấy tay trái Khấu Thu, khép mắt lại: “Cảm nhận được không, chúng ta là một thể.”



Nếu là bình thường, có người dám can đảm làm thế dù có liều mạng đến nổi gãy thắt lưng, Khấu Thu cũng sẽ dùng đuôi quật bay đối phương. Nhưng cảm giác không lừa người, ngay khi thanh niên cầm tay lấy tay hắn, một dòng chảy ấm áp chảy vào thân thể hắn hòa thành một thể.



Thanh niên mỉm cười, nói: “Cảm nhận được không. Tôi là huyết mạch của ngài, đây là lực lượng thủy ru giao dung.”




Khấu Thu cùng Lận An Hòa đi vào phòng. Phòng Lận An Hòa luôn luôn chỉnh tề, sạch sẽ. Dù hắn có rời đi thì căn phòng vẫn y như cũ, như cả góc độ để sách vở vẫn y như cũ.



Trong góc phòng đặt một cây ghi ta điện, Khấu Thu: “Tôi chưa từng thấy anh đàn bao giờ.”



Lận An Hòa: “Lúc học tiểu học có học qua, nhưng sau khi cha mẹ xảy ra chuyện liền không học nữa. Lần đầu học chưa tới 1 tháng, lên cấp 3 tuy việc học nặng nề nhưng vẫn học được hai tháng. Chú út nói đây là việc duy nhất hắn bội phục tôi, hắn cứ nghĩ tôi đã từ bỏ.”



Khấu Thu không ngờ anh ta lại từng trải qua chuyện như thế.



Lận An Hòa tạm dừng một chút, nói nửa câu sau: “Nhưng hắn không ngờ tôi lại từ bỏ nhiều thứ đến thế.”



Khấu Thu: …



Lận An Hòa: “Từ khi đó, tôi biết dù có thứ tôi hứng thú đến đâu, cũng không có khả năng từ hứng thú biến thành nhiệt tình.”



Khấu Thu ngồi xuống, kiên nhẫn nghe hắn nói.



Lận An Hòa chuyển đề tài: “Tình cảm cũng thế.”



Hắn có dự cảm, mình phải nói cái gì đó. Nếu không tha nhóc con đến miệng, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày bị con sói khác tha đi.



“Lúc bé, tôi có gặp Khấu Nhan vài lần. Người ngoài luôn cảm thấy chúng tôi rất xứng đôi, nhưng tôi lại biết vợ tương lai của tôi nhất định không phải cô ta.”



Trực giác Khấu Thu cho biết, những lời hắn nói tiếp theo nhất định sẽ làm cả hai lâm vào hoàn cảnh xấu hổ. Vì thế hắn nhanh chóng ngồi thẳng lưng, cố gắng ổn định tâm tình.



Lận An Hòa: “Lần đầu tiên gặp cậu, tôi thấy cậu rất ngốc. Lần thứ hai gặp cậu, cảm thấy cậu dù ngốc nhưng lại ngốc đến đáng yêu…”



Hắn liên tục dùng ba phép so sánh, Khấu Thu tổng cộng nghe được 6 từ ngốc.



Từ ngốc đáng yêu đến ngốc ngây thơ đến nổi khắc sâu trong tâm người khác.



Chỉ là nhiều từ ngốc như vậy, nên Khấu Thu quyết định mình phải rụt rè một chút!



Nghe Lận An Hòa tỏ tình xong, Lận Ngang lại đáp ứng an bài chỗ ở cho thanh niên, Khấu Thu lập tức cáo từ rời đi.



Lận Ngang: “Cháu nói gì với nó mà nó chạy mất dép vậy.”



Lận An Hòa: “Tỏ tình.”



Lận Ngang sợ run lên, sau đó trên mặt hiện lên ý cười: “Khấu Thu đồng ý?”



Lận An Hòa: “Hiệu quả rất tốt, cậu ta đã đồng ý. Từ ngày mai trở đi tôi sẽ làm tốt trách nhiệm với đối tượng kết giao.”



Lận Ngang nghĩ đến vẻ mặt trước khi Khấu Thu rời đi, cứ cảm thấy không ổn chỗ nào đó. Đến giờ cơm tối, hắn rốt cục nhịn không được hỏi: “Khấu Thu trả lời cháu thế nào?”



Lận An Hòa như đang nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhu hòa: “Cậu ta nói tôi là người tốt.”



Lận Ngang: …