Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 76 : Tiến công đóa thủy tiên |18|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Ánh đèn pin rọi vào mặt, hiện lên màu trắng làm người sợ hãi.



Lận Ngang: “Đừng quậy nữa.”



Nhìn ánh trăng như muốn tròn trịa trên trời, Khấu Thu duy trì tạo hình khủng bố: “Phòng bệnh hơn chữa bệnh.”



Lận Ngang: “Phòng cái gì?”



Khấu Thu nhìn lướt qua Lận Ngang cùng Khấu Quý Dược: “Biến thân thành sói, đẩy ngã hai người.”



Đứa nhỏ này có tiềm chất làm sắc lang.



Lận Ngang nhìn Khấu Quý Dược, ánh mắt hiện lên hàm nghĩa không cần nói cũng biết. Vẫn nên nhanh chóng cho đi học bổ túc đi, người sau gật đầu tỏ vẻ đồng ý.



Khấu gia



Nữ nhân mặc y phục đỏ thẫm vẫn không nhúc nhích đứng trước cửa phòng hắn, y như một pho tượng.



Khấu Thu đi qua: “Ngươi tìm ta?”



Nữ nhân: “Sau đêm tân hôn, ta muốn vì ngài gác đêm mỗi ngày.”



Khấu Thu nhìn gương mặt lạnh như băng của nàng, đột nhiên cảm thấy đối phương là một người rất nghe lời. Ít nhất ngoại trừ chuyện cưới xin, nàng đều không quản mình cái gì: “Hôm nay ta có cuộc họp phụ huynh.”



Nhưng trong dự kiến, nữ nhân cúi đầu đứng đó, không đáp lại.



“Đi cùng hai người khác.”



“Mặc đồ đôi gia đình.”



“Ta sắp có gia sư.”



“Ngày mai ngài muốn đến điện phủ học bổ túc?”



Khấu Thu: “Đừng dùng những từ ngữ kỳ quái.”



Nữ nhân theo dõi hắn, vẻ mặt nghiêm lại: “Mong ngài học Hóa thật chăm chỉ.”



Khấu Thu: “Sau đó phân tích cho các ngươi cấu tạo của đạn bạc sao?”



Nữ nhân: “Chuyện liên quan đến sự phục hưng của gia tộc.”



Khấu Thu: “Tin ta đi, tùy tiện bán đi một rương châu báu dưới lầu cũng đủ khống chế lượng bạc trên toàn cầu, không ai dám đối địch với các ngươi nữa. Không cần để ý đến ta, các ngươi cũng có thể rời đi.”



Nữ nhân: “Đây là sính lễ, không thể khinh nhờn. Vả lại chúng có độc.”



Khấu Thu: “Độc thì sao?”




Bạch Mộng Thu: “Đương nhiên sẽ không chỉ 7 thứ này, đây là những mặt trái. Còn có thiện lương, ngây thơ, tốt bụng.”



Bà ăn chân gà mới tiếp tục nói tiếp: “Nhưng bất quá cũng chỉ là lý luận suôn mà thôi. Trước khi được chứng minh thực tiễn thì sẽ không được chân chính xác nhận.”



Khấu Thu: “Nhưng nếu không phải thế, lúc trước bà cũng sẽ không mạo hiểm tính mạng mình xóa đi dữ liệu trung tâm.”



Bạch Mộng Thu ngẩn ra: “Cha con nói cho con biết nhiều nhỉ. Dù chỉ là giả thiết, nhưng dù sao nó cũng có khả năng tồn tại. Nếu thật sự có người chết mà sống lại, cái này đối với hắn mà nói chẳng phải rất là bi thảm hay sao?”



Khấu Thu: “Nếu sống lại một lần nữa, chẳng lẽ không phải là một loại may mắn?”



Bạch Mộng Thu: “Nếu sống lại một mình đương nhiên là may mắn, nhưng lại thêm vài loại tính cách làm quà kèm theo. Nếu là lương thiện thì không sao, con thử nghĩ đi những tính cách hung tàn kia thì sẽ đối đãi như thế nào chủ thể đây?”



Lông mi Khấu Thu run lên, khó hiểu nói hai chữ: “Bò cạp?”



Bạch Mộng Thu lại lý giải: “Không sai, giống như những con bò cạp thích giết hại và ăn đồng loại mình, bọn họ sẽ tự giết lẫn nhau. Mà chủ nhân cách, chính là món chính cuối cùng của bọn họ.”







Bạch Mộng Thu đi rồi, một mình Khấu Thu ngồi ở quán ăn vặt thật lâu.



Hắn nhớ khi còn học cấp 2, thầy giáo có từng nói: người sỡ dĩ vĩ đại chính là vì người đó không lúc nào mà không đấu tranh với chính bản thân mình.



Vậy hắn là cái gì đây? Thánh nhân sao?



Chờ đến lúc mấy bàn bên cạnh uống rượu nghiêng ngả lảo đảo rời đi, hắn mới đứng dậy, trở về. Đi vài bước, lại trở về, một lần nữa ngồi xuống: “Ông chủ, lấy cho tôi loại rượu nặng đô nhất đến đây.”



Rượu quá ba tuần, Khấu Thu đột nhiên cảm thấy túi áo mình rung lên. Hắn chột lấy cái tay kia, tên trộm cầm lấy cây dao nhỏ, hung tợn thốt: “Buông tay, nếu không mày chết chắc.”



Khấu Thu vốn không có chỗ xả giận, cầm lấy chai rượu muốn xông lên.



Song phương đang hết sức căng thẳng.



“Không nên động thủ.”



Rõ ràng dưới thời tiết mông lung ẩm ướt vì mưa, hắn đứng ở bên ngoài quán ăn vặt lại giống như cả người tỏa ra ánh sáng. Hắn là tuyệt đối, là siêu việt sở hữu tất cả ánh sáng thánh khiết.



Chỉ có |Thánh kinh| trong Jehovah mới có được từ ái như thế.



Hắn đứng đó, mỉm cười, đại biểu cho tình yêu cùng sự sống.



Khấu Thu trợn mắt nhìn hắn đi đến, che trước người mình, ánh mắt nhìn chăm chú vào tên trộm hung tàn, giọng nói mềm nhẹ như có thể hòa tan con người: “Xin anh đừng nên làm tổn thương bạn của tôi.”



Rất kỳ quái… rõ ràng là một thanh niên xa lạ, khuôn mặt xa lạ… Nhưng Khấu Thu lại cảm thấy rất quen thuộc, thật giống như —



Người che trước mặt mình… chính là bản thân mình.