Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 75 : Tiến công đóa thủy tiên |17|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


“Chỉ cần có ánh sáng, dù là loại ánh sáng nào thì cũng có thể khôi phục nguyên hình, đúng không?”



Hai tì nữ gật đầu.



Khấu Thu bật đèn WC, lần thứ hai nhìn vào gương. Thiếu niên phản chiếu trong gương đã khôi phục lại con ngươi màu đen, móng tay bình thường.



‘Rè’ di động run lên.



“Nhị ca.”



Đã lâu không nghe thấy giọng Khấu Bân Úc, giọng tên này vẫn cà lơ phất phơ như trước: “Nghe nói mai cậu họp phụ huynh, Nhị ca đã rút bớt thời gian làm bạn với mỹ nữ, đặc biệt đến hỏi thăm cậu này.”



Tin tức nhanh nhạy thật, nhưng lại là vui sướng khi người gặp họa.



Khấu Thu: “Đa tạ đã lo lắng giùm.”



Đầu bên kia, Khấu Bân Úc còn lải nhải lảm nhảm oán giận mình cùng Khấu Uấn Lương đi hải ngoại công tác có bao nhiêu nhàm chán, đối phương còn không ngừng kén cá chọn canh với hắn.



Khấu Thu: “Không còn gì khác thì tôi cúp máy.”



“Cái tên nhóc không có lương tâm này.” Khấu Bân Úc học trong TV mắng, nghe qua rất tiếu: “Nhị ca trời sinh mệnh khổ, không tám với cậu thì lát nữa cũng phải đến sở nghiên cứu.”



Khấu Thu: “Anh sắp đến sở nghiên cứu?”



Khấu Bân Úc thở dài: “Cậu cũng biết là hồi nãy đã rất hà khắc với anh rồi đúng không. Anh chỉ vừa mới xuống máy bay, chưa tới 20 phút đã bắt anh đi. Đêm nay xác định phải thức trắng đêm nữa rồi.”



Khấu Thu nghĩ đến cái gì, rũ mắt xuống: “Tôi cũng muốn đến đó.”



Khấu Bân Úc dừng một chút: “Cậu muốn đến sở nghiên cứu?”



“Ân. Nghe nói hai ngày gần đây có tiến triển, nghiên cứu viên chế tạo ra rất nhiều mô hình thú vị, tôi muốn đến xem.”



“Cũng được, có mấy thứ ngay cả anh cũng chưa thấy qua. Cậu chuẩn bị đi, chừng 10 phút sau anh về nhà đón cậu.”



Khấu Thu: “Trực tiếp tới trường học là được.”



Khấu Bân Úc cười phá lên: “Đừng nói là cậu thi tệ đến nổi không dám về nhà đó?”



Khấu Thu không lưu tình nhấn nút tắt.



Hắn nhìn hai tì nữ như hai người gỗ: “Giờ tối rồi, không cần người quạt mát nữa, cũng không cần bưng trà rót nước. Tự mình ta làm là được.”



Hai tì nữ gật đầu: “Mong ngài cẩn thận ánh trăng.”



Nói xong, thả người nhảy qua cửa sổ, thân mình nhẹ như mèo rừng, nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.



Khấu Thu đi đến cuối hành lang, lấy đèn pin từ thùng chữa cháy ra, mở lên. Lại trở lại phòng học, từ cửa sổ nhìn xuống cổng trường, không biết từ khi nào Thủy Sam đã rời đi.



Không gian rộng lớn chỉ còn có mỗi mình hắn.



Khấu Thu lấy kẹo cao su ra nhai nhai, thổi thành vô số hình thù giết thời gian. Sau mười mấy phút, Khấu Bân Úc gọi điện thoại tới nói đang đứng trước cổng trường, bảo hắn xuống.



Trong lúc hướng đến cổng trường, Khấu Thu nhìn thấy phòng y tế vẫn còn sáng đèn. Hạ Dự dường như đã đem phòng y tế thành chỗ ở cố định của mình. Hắn đột nhiên nghĩ đến một cảnh tượng thú vị: không biết sau này nếu Trần Nhạc Thiên thật sự đắc thủ, với cái gường bé tí tẹo đó có thể chịu đựng được hai người này hay không.







Ánh đèn lập lòe, hai má trắng đến dị thường.



Khấu Bân Úc lui về phía sau một bước: “Hù chết anh mày.”



Chỉ thấy Khấu Thu dùng đèn pin rọi ngược lên cằm mình, nhìn y như oán linh trong mấy câu chuyện ma quái.



“Tối thui tối mò mà cậu làm vậy đứng ngay ven đường, chắc chắn sẽ có người cho cậu là oán linh đến đòi mạng.”



Khấu Thu: “Tôi chỉ đang tiến hành quá trình phòng ngự mà thôi.”



Khấu Bân Úc: “Phòng ngự cái gì?”



Khấu Thu: “Biến thân.”



Khấu Bân Úc: … Hay đây là chứng hoang tưởng trong truyền thuyết.



Có đôi khi lời nói dối vi phạm lẽ thường lại chính là chân tướng. Rõ ràng đang nói thật, Khấu Thu tỏ vẻ mình là một đứa trẻ vô cùng thành thật.



“Thắt dây an toàn vào.” Khấu Bân Úc nhắc nhở hắn.



Khấu Thu thắt dây an toàn xong, xe lập tức lăn bánh.



Phòng ngự ở sở nghiên cứu rõ ràng so với lần trước khi đến còn muốn nghiêm mật hơn. Sau khi Khấu Bân Úc tiến hành bước kiểm tra thân phận cuối cùng mới dẫn được Khấu Thu đi vào, thuận tiện giải thích: “Hai ngày nữa sẽ tiến hành cuộc triển lãm tiếp theo, mấy ngày nay cha đặc biệt bảo tất cả mọi người tăng mạnh khâu phòng ngự.”



Ánh mắt Khấu Thu nhìn nhà thủy tinh cách đó 10m, bao quanh là một rừng cây siêu to, diện tích không thua gì nửa cái trấn nhỏ, liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối: “Đó là sói?”



Khấu Bân Úc: “Là chó Husky.”
Nhưng trên chỗ ngồi của hắn đã có một người ngồi.



Khấu Thu đi qua, chỉ thấy Khấu Quý Dược ngồi đoan chính, hai tay khoát lên đùi, không khí chung quanh phải nói là không hề hài hòa.



Lận Ngang nhíu mày: “Sao ngươi lại tới đây?”



Khấu Quý Dược cũng không quay đầu lại: “Đi ngang qua.”



Lời nói dối quá trắng trợn.



Lận Ngang: “Chỉ có hai chỗ ngồi.”



Khấu Quý Dược rốt cục quay đầu lại, nhìn thấy chiếc áo in chữ ‘father’, ‘boy’, ánh mắt trầm xuống.



Lận Ngang mặt đầy bình tĩnh: “Tiện thể mua thôi.”



Đây cũng nói dối rất trắng trợn, vừa thấy chính là đặt may.



Khấu Quý Dược ngồi trên ghế, như ngọn núi dù có mưa giông gió lớn cũng không động.



Kỹ năng châm chọc của Lận Ngang toàn bộ khai hỏa: “Bây giờ không biết chừng ngay cả máy ủi cũng không ủi được ngươi.”



Khấu Thu: “Vì cái gì không phải là máy đào, Sơn Đông Lam Tường made in Trung Quốc.”



Hai ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, Khấu Thu thức thời câm miệng.



Lận Ngang: “Ta ôm ngươi ngồi.”



Khấu Thu run rẩy nắm lấy tay áo: “Không sao, tôi đứng là được rồi.”



Khấu Quý Dược: “Ngồi bên cạnh ta.”



Khấu Thu: “Tôi thích đứng hơn.”



Tay Khấu Quý Dược cùng Lận Ngang đồng thời dừng ở tay vịn. Chỉ nghe ‘răng rắc’ một tiếng, tay vịn bị bẻ đi, ở giữa không có tay vịn ngăn trở, hiển nhiên có thể làm thành một chỗ ngồi.



Khấu Thu không đành lòng nhìn tay vịn sống thọ và chết tại nhà kia, quay đầu đi chỗ khác.



Khấu Quý Dược: “Ta đã gọi cho thợ đến sửa, sau khi họp phụ huynh xong, họ sẽ đến.”



Thật muốn kêu Mặc Vấn tống hết hai người này vào ngục, giam hai ngày ba đêm.



An Minh đầu tiên phát bảng điểm xuống trước. Khấu Thu nhìn lướt qua, cũng không tệ lắm nha.



Lận Ngang cùng Khấu Quý Dược đồng thời nhìn chằm chằm vào điểm Sinh của hắn, nhíu mày.



Khấu Thu: “Thiên tài đều là thiên khoa.”



Thiên trong thiên vị, khoa trong khoa ngành: nghĩa là thiên tài đều thiên vị về một ngành học nào đó



Khấu Quý Dược: “Thiên khoa đến nổi 29 điểm?”



Khấu Thu: “Có khả năng cách thiên hơi xa.”



Khấu Quý Dược như đinh đóng cột nói: “Ngươi cần gia sư.”



Khấu Thu run lên, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Lận Ngang. Vì đào tạo được một bánh bao toàn diện với ba tốt: trí – đức- mỹ, Lận Ngang ngoan tâm nghiêng mặt đi.



Khấu Thu: …



Sau khi An Minh tổng kết tình hình học tập xong, tiếp theo chính là các giáo viên bộ môn thay nhau lên tiếng. Cuối cùng đến phiên Thủy Sam, hắn đằng hắng cổ họng —



“Các vị phụ huynh cùng các em học sinh thân mến. Chúc mọi người có một buổi chiều vui vẻ!”



Khấu Quý Dược vỗ tay.



“Năm 2002, quốc gia lần đầu đề xuất một kế hoạch, có ai biết là cái gì không?”



Khấu Quý Dược: “Chiến lược nhân tài cường quốc.”



Thủy Sam: “Đúng, chính là nhân tài cường quốc!”



Cũng sống trong những năm thập niên 80 – 90, cả hai một hỏi một đáp, phối hợp thiên y vô phùng.



Lận Ngang cùng Khấu Thu cố gắng cúi đầu xuống, làm bộ như không biết Khấu Quý Dược.



Mặc dù lúc đó Khấu Thu có đề nghị, Thủy Sam vẫn cứ lải nhải hơn một giờ. Nhưng bất ngờ là hiệu quả rất thần kỳ, ít nhất mấy quý phu nhân đang ngồi hận không thể để hắn nói cả đêm. Âm thanh mê người này, dung nhan tuấn mỹ này!



Y theo lời Khấu Thu nói, trọng điểm của hắn chính là biểu dương học sinh thi được điểm cao nhất cùng phê phán học sinh chỉ thi được có 29 điểm.



Kết thúc buổi họp phụ huynh, Khấu Thu cũng sắp rơi vào ma trảo học bổ túc.