Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 74 : Tiến công đóa thủy tiên |16|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Lận An Hòa lấy điện thoại ra, không có sóng.



Khấu Thu tiếc nuối: “Cái này có thể chứng minh phạm vi bao trùm của mạng di động không được toàn diện.”



Hai người một con ngựa, nơi hoang giao dã ngoại, nhất thời im lặng.



Khấu Thu: “Không thì cứ chạy cho đến khi có tín hiệu mới thôi.”



Lận An Hòa dắt ngựa: “Trước tiên cứ theo dấu chân ngựa, quay ngược trở lại.”



Nơi này ở vùng ngoại thành, không hề có đường xi măng nên dấu chân ngựa vẫn còn rất rõ. Lúc hai người quay trở lại, trên đường về còn thấy rất nhiều đom đóm thi nhau tỏa sáng tựa như làm đèn ***g đưa đường dẫn lối cho bọn họ —



Khung cảnh rất thích hợp để nói chuyện yêu đương.



Khấu Thu: “Đừng nói là sẽ có thôn dân xuất hiện đến bắt chúng ta vì tội mang vật dễ gây cháy đến nhá?”



Lận An Hòa: “Nơi này hoang tàn vắng vẻ, dễ gì có người tới.”



Khấu Thu: “Chúng ta cứ như là cẩu nam nam thời cổ đại vậy. Vẫn nên đi nhanh thì tốt hơn, nếu bị bắt lại chắc chắn sẽ bị nhốt ***g heo.”



Lận An Hòa dừng bước lại, nhìn hắn: “Xuống mặt đất đi.”



Khấu Thu cảm nhận gió đêm mát mẻ, mới tỉnh táo lại.



Nếu lúc này có hệ thống, đối phương 100% sẽ toại nguyện cho mong ước cosplay mỹ nhân cổ trang của hắn.



Khuya, nhưng Khấu gia vẫn sáng đèn, bầu không khí nghiêm túc cùng trầm mặc.



Đội ngũ đưa dâu của Khấu Thu được Khấu Quý Dược an bài đi khách sạn, chỉ còn lại có nữ nhân đầu lĩnh cùng tám tì nữ phụ trách tát hoa ở lại trông coi đồ cưới.



Khấu Manh Trân đỏ mắt nhìn đám rương châu báu. Khi tài phú dễ như trở bàn tay, gần trong gang tấc, không có người nào lại không động tâm. Ít nhất trong đám người ở đây đã có không ít người động tâm, trông coi đám châu báu này lại toàn là những cô gái, chỉ cần thêm chút thủ đoạn là…



“Tìm được chưa?”



Vệ sĩ lắc đầu.



Nói tới đây, người có tâm tình phức tạp nhất chính là Khấu Nhan. Một bửa tiệc hoàn toàn vì cô cùng Lận An Hòa, cuối cùng lại bị người đoạt hết nổi bật, mình thì bị mọi người cười nhạo. Tuy mặt ngoài mấy cô nàng ra sức quan tâm an ủi đủ điều, nhưng sâu trong đáy mắt lại tràn ngập trào phúng. Bị em trai mình cướp mất hôn phu, nói ra đều bị người người nhạo báng.



Cánh môi Khấu Nhan giật giật như muốn nói điều gì, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên thấy ánh mắt mẹ mình, liền một lần nữa cúi đầu.



“Giờ không còn sớm nữa, các ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Khấu Quý Dược lên tiếng, mọi người phân nhau đi lên lầu nghỉ ngơi. Trong phòng khách chỉ còn lại có Khấu Trấn cùng Khấu Quý Dược ngồi hai bên sô pha.



“Lúc trước ta đã nói qua, đứa bé này chính là một mối họa.” Nói tới đây, Khấu Trấn hung hăng gõ quải trượng hai cái: “Cũng giống như mẹ nó, nghiệt súc! Đúng là nghiệt súc!”



Khấu Quý Dược: “Ngài quá lo xa rồi.”



Khấu Trấn: “Bửa tiệc hôm nay bị biến thành cái dạng gì, mà ngươi còn…”



Ông nhìn Khấu Quý Dược đứng lên: “Ngươi muốn đi đâu?”



Khấu Quý Dược: “Tắm rửa, đi ngủ.”



Nói ngắn gọn, tắm rồi ngủ đi.



Khấu Trấn cười lạnh một tiếng: “Giờ người lớn, cứng cánh, thì cảm thấy có thể không quan tâm đến ý kiến của ta?”



Khấu Quý Dược: “Chim non ở tuổi ta đây, bình thường đã sớm rụng lông.”
Hiện tại, không thể nghi ngờ là đang so kiên nhẫn.



Cuối thu, trời tối sớm, khi đến 7h, trời đã tối hẳn đi. Vì nhàm chán nên Khấu Thu vẫn luôn lặp lại tuần hoàn: uống nước rồi chạy tới WC. Đến lần thứ tư đến WC, chân trời thế nhưng lại có thể nhìn thấy ánh trăng ẩn hiện.



Gần đến Trung thu, vầng trăng từ khuyết cũng dần tròn, thản nhiên tản ra vầng sáng nhu hòa. Khấu Thu nhất thời bị mê hoặc, vươn tay ra ngoài cửa sổ. Tuy bàn tay không nắm lấy được thứ gì, nhưng hắn lại cảm thấy mình cầm được vầng trăng ôn nhu kia.



“Xin ngài đừng nên làm những hành động nguy hiểm như thế này.”



Khấu Thu hoảng sợ, xoay người, nhíu mày: “Đây là WC nam.”



Tì nữ bên trái mở miệng: “Xin ngài rời xa ánh trăng.” Nàng vươn tay muốn kéo tay Khấu Thu.



Khấu Thu chú ý tới ngón giữa cùng ngón áp út của nàng dài bằng nhau. Nghĩ đến nữ nhân đầu lĩnh của các nàng, dường như cũng giống như thế.



Khấu Thu: “Tắm trăng có lợi với việc dưỡng sắc đẹp.”



Tì nữ: “Ánh trăng không thuộc về chúng ta, cho dù chúng ta có mê luyến ánh trăng đến cỡ nào.”



Nàng nói rất văn nghệ, Khấu Thu tỏ vẻ nghe không hiểu, nhưng đầu ngón tay lại truyền đến đau đớn. Có chút ngứa, lại có chút như bị cháy xém. Mới đầu, hắn còn có thể cố nhẫn nhịn, nhưng khi thời gian trôi qua, Khấu Thu ngồi chồm hổm trên nền, cảm nhận đau đớn lan tỏa trên thân thể.



Như sóng biển dập dìu, hắn ôm bụng, thân mình run lên co rút.



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết là đau chết lặng hay không, Khấu Thu rốt cục có thể dần dần đứng thẳng thân thể. Hắn tập tễnh đi đến bên cạnh bồn rửa tay, thở dốc một lát mới mở ra vòi nước, dùng nước lạnh tát lên mặt vài cái, móng tay sắc bén suýt nữa cắt qua da thịt.



Móng tay không biết khi nào lại trở nên vừa dài vừa sắc bén, dùng sức đâm xuống thành bồn rửa tay, đá cẩm thạch bên trên lại nứt ra một khe hở.



Bị chính mình dọa sợ tới mức lui về sau, Khấu Thu nhìn đôi đồng tử biến dạng của dã thú trong gương, có khi còn ánh lên ánh sáng xanh lục.



Một tì nữ đi tới, đỡ hắn dậy: “Ngài không cần quá lo lắng, một khi có ánh sáng sẽ khôi phục nguyên dạng. Trung thu càng đến gần, thân thể có biến hóa là chuyện rất bình thường.”



Khấu Thu: “Có thể khôi phục lại thành người sao?”



Tì nữ: “Trừ đêm trăng tròn, ngài không cần quá lo lắng.”



Những ánh mắt xanh lục đêm qua mình thấy, tóc dài cùng móng tay nhọn hoắt khó hiểu, thì ra không phải do mắt mình quáng gà.



Sau khi vận chuyển đại não ba giây, cho ra kết luận: đêm trăng tròn biến thân, không phải là người sói thì là cái gì?



Khấu Thu cắn răng, chả trách hình thức này tiêu tốn mất 10 ngày. Mấy ngày này, mình ngay là người cũng không phải.



… Từ từ, hắn nhớ hình như 6h30 tối mai sẽ họp phụ huynh.



“Nếu buổi tối ra đường sẽ như thế nào?”



Nữ nhân: “Thời gian cụ thể.”



Khấu Thu: “Tối mai.”



Nữ nhân: “Chỉ có lỗ tai sẽ khôi phục lại tộc hình. Theo thời gian trôi qua, thân thể sẽ dần dần biến thành dã tính hung hãn.”



“Dã tính?”



Nữ nhân: “Không có biểu hiệu tính công kích, chỉ tìm phối ngẫu, có nhu cầu bạn lữ mãnh liệt…”



Khấu Thu dùng tay che mắt: “Đừng nói nữa.”