Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 83 : Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi |4|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Đủ loại diễn tấu đặc sắc, Khấu Thu theo sau cô dâu mặt đầy thẹn thùng, cầm lẵng hoa tát hoa.



Cánh hồng kiều diễm cùng động tác chậm nửa nhịp, xác thực có chút quỷ dị. Nhìn y như có điềm xấu sắp đến, giống hệt như đang rải vàng mã.



Hắn không quan tâm đến ánh nhìn quái dị của mọi người chung quanh. Mặc lễ phục màu đen, y như người máy không ngừng làm theo lệnh — một đường tát hoa, tát hoa, vẫn là tát hoa.



Hôn lễ làm theo kiểu đông tây kết hợp, đến đoạn dâng trà lên trưởng bối. Cô dâu cùng chú rể cùng quỳ gối xuống, kính cẩn nghe theo làm lễ.



Khấu Trấn đưa cho bọn họ mỗi người một bao lì xì đỏ thẫm cô dâu, chú rể cầm lấy. Sau đó, ông cũng đưa một bao lì xì cho người đằng sau: “Đều là cho con cháu nhà mình, cũng cho ngươi một cái.”



Khấu Thu đương nhiên sẽ không ngu ngốc cầm lấy.



Nói đúng ra, sẽ không ngốc đến nổi quỳ xuống cầm lấy.



Trường hợp nhất thời có chút xấu hổ. Trên đài, một già một trẻ trừng mắt nhau, ai cũng không phục ai, giằng co rất thoải mái. Phía dưới khách nhân tham gia tiệc cưới liền xấu hổ, âm thầm hy vọng Khấu Thu nhanh chóng cầm lấy, kết thúc màn căng thẳng này.



Khấu Thu không cầm bao lì xì, tay Khấu Trấn cũng đứng giữa không trung. Từ hướng cửa lại truyền đến một âm thanh —



“A, ta nói mới sáng sớm sao lại nhốt ta ở trong phòng. Thì ra là giấu ta tình chàng ý thiếp, ở bên ngoài tằng tịu với nhau!”



Thân thể Khấu Thu run lên, tay Khấu Trấn cũng run rẩy.



Khách nhân lại là đem ánh mắt nghi hoặc nhìn về hướng cửa.



Khấu Trấn: “Người kia là ai? Ai cho hắn vào?”



Khấu Thu: “Hắn là một con ngựa đứt cương của tôi, xin cho phép hắn được tự do trên đường.”



Ánh mắt Lận An Hòa tối sầm lại, cầm ly rượu nốc cạn. Hay lắm, lại thêm một gương mặt mới.



Bán vịt nướng đi lên đài, chuẩn bị giúp Khấu Thu nhận tiền lì xì bù lại tinh thần tổn thất vì sáng nay bị nhốt trong phòng.



Khấu Trấn đương nhiên sẽ không cho hắn được như mong muốn, thu tay về.



Bán vịt nướng không vui. Mình và Khấu Thu không phải chính là từ một tế bào phân liệt ra hay sao, cho ai chẳng như nhau: “Ông già, làm người không thể bên nặng bên nhẹ chứ. Có từng nghe qua câu làm gì cũng phải giống như đồng hồ treo tường trong WC không?”



Tất cả mọi người và cả Khấu Trấn đều không nghiên cứu về câu ‘bên nặng bên nhẹ’, mà là đem lực chú ý đặt ở nửa câu sau.



“Làm gì cũng phải giống như đồng hồ treo tường trong WC có quan hệ gì?” Khấu Trấn nhíu mày hỏi.
Khấu Thu lạnh lùng nói: “Tôi còn chưa muốn chết sớm.”



Bạch Mộng Thu: “Nó có thể làm tổn thương con, nhưng con cũng có thể lợi dụng nó, để nó cùng Trần Lâm chém giết lẫn nhau, con ở đằng sau ngư ông đắc lợi là được.”



Khấu Thu nhíu mày: “Gần đây bà xem phim truyền hình nào?”



Bạch Mộng Thu: “|Thâm cung nội chiến|, bản số lượng có hạn.”



Khấu Thu: “Hiện tại trên thị thường còn chưa có bán?”



Bạch Mộng Thu lắc đầu: “Là đứa trẻ Lận gia gửi cho mẹ, rất hay.”



Khấu Thu: “Các người giấu tôi liên hệ với nhau?”



Bạch Mộng Thu không trực tiếp trả lời, mà lấy điện thoại từ trong túi xách ra xem giờ: “Thời gian không còn nhiều nữa, lần sau gặp mặt lại nói. Nhưng con cũng nên suy nghĩ kỹ về đề nghị của mẹ đi. Trần Chu là một người cực kỳ thông minh, để nó đối phó với con, không bằng để nó đấu với Trần Lâm.”



“Bọn họ là cha con.”



Bạch Mộng Thu bật cười: “Con biết không, cho dù là thế kỷ 21, vẫn có rất nhiều người kỳ thị phụ nữ. Không quản trên môi trường làm việc hay sinh hoạt thường ngày. Trần Lâm chính là một ví dụ chủ nghĩa đàn ông điển hình, vẫn luôn cho rằng phụ nữ chỉ biết sinh con, chăm con.”



Khấu Thu: “Cho nên?”



Bạch Mộng Thu vuốt ve ngón trỏ: “Vĩnh viễn không được coi khinh một nữ nhân. Chẳng hạn như loại người chỉ biết tiêu tiền như Vạn Yến, ít nhất cô ta có thể đảm bảo một vài chuyện hơn Trần Lâm.”



Khấu Thu chờ bà nói tiếp.



“Ít nhất Vạn Yến có thể đảm bảo, đứa nhỏ này là do mình sinh. Trần Lâm có thể sao?”



Khấu Thu ngẩn ra, điểm ấy hắn ngược lại không có nghĩ tới. Dù có đôi khi hắn cũng sẽ cảm thấy nghi hoặc, người ngu ngốc như Trần Lâm sao có thể sinh ra loại người vừa thông minh lại vừa giả dối như Trần Chu được.



Bạch Mộng Thu dùng giọng điệu an ủi: “Sau này con cũng như bát nước đổ đi, không cần lo lắng điểm ấy.”



Khấu Thu: “… Bà hát khúc khải hoàn!”



Bạch Mộng Thu: “Mẹ đã chuẩn bị đồ cưới hết rồi.”



Khấu Thu: “Đi thôi!”