Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 84 : Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi |5|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Hắn bị người dùng roi đánh tỉnh.



Khấu Thu mở mắt, phản ứng đầu tiên chính là: bị bắt cóc.



Kết quả thì ra là do một con rắn hoa dùng đuôi quấy phá trên người hắn mà thôi, ngón tay thon dài chuẩn xác không lầm bắt lấy thất tất của con rắn, ý đồ muốn cảnh cáo con rắn đang làm mưa làm gió này một chút.



Nhưng con rắn hoa lại vô cùng kiêu ngạo, cái đuôi lắc lư, lưỡi rắn ngoe ngẩy tỏ vẻ uy hiếp.



“Con rắn này sống bao lâu rồi?”



“Hơn hai năm.” 



Khấu Thu: “Gần đây thịnh hành ăn chay, sau này nó trưởng thành nên cho nó phát triển theo hướng động vật ăn cỏ mới tốt.”



Nói xong, cột con rắn lại, ném ra ngoài.



Cảm nhận gió lạnh buổi sáng, Khấu Thu mới hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn lại tới nhà Lận gia ở.



Trước mặt, mọi người vì tránh để hắn bị Khấu Trấn làm khó dễ, Khấu Quý Dược lần thứ hai tống hắn đến Lận gia.



Ánh mắt xinh đẹp của Khấu Thu phản chiếu lại ánh nến, hắn nghi hoặc nhìn về phía người đêm qua ngả ra đất ngủ – Lận An Hòa: “Ban ngày ban mặt đốt nến làm chi?”



Lận An Hòa: “Là nửa đêm hôm qua đốt.”



Khấu Thu: “Bị cúp điện?”



Lận An Hòa: “Không có.”



“Cậu nói mớ.” Hắn đột nhiên thốt.



Khấu Thu cho là mình đánh thức hắn: “Xin lỗi.”



Lận An Hòa: “Trong mộng cậu gọi tên một người.”



Khấu Thu ngẩn ra, đột nhiên có loại ảo giác bị bắt quả tang, nhìn sắc mặt đen thui của Lận An Hòa cũng biết là không phải gọi tên hắn.



Hắn ho khan một tiếng: “Cái này thực bình thường. Có khi trong mộng gọi tên người có lẽ là vì thật lâu trước kia ngẫu nhiên gặp được, thậm chí còn có khả năng không hề tồn tại. Chỉ là ban ngày đại não chịu phải kích thích đặc biệt nào đó mới tạo ra phản ứng.”



Lận An Hòa: “Cậu gọi rất nhiều lần.”



Khấu Thu: “Ngẫu nhiên lặp lại mấy lần cũng không thể nói rõ vấn đề.”



“Mười sáu lần.” Câu kế tiếp của đối phương triệt để đánh nát quỷ biện của hắn.



Khấu Thu: “… Anh xác định không đếm sai chứ?”



Chẳng trách hơn nửa đêm lại đốt nến.



Lận An Hòa: “Có cần tôi lặp lại cho cậu nghe không?”




Trần Chu: “Anh muốn mạng của em, là có nguyên nhân sâu xa.”



Khấu Thu: “Ân, mấy người Trần Vân cũng có.”



Trần Chu nhíu mày: “Đừng so sánh anh với mấy sinh vật thấp hèn đó.”



Nguyên nhân Khấu Thu đến, chủ yếu là muốn xác nhận Trần Chu có biết chuyện Trần Lâm có trốn bệnh hay chưa. Hắn đã chiếm được đáp án, nhưng không có lập tức rời đi.



Lần đầu tiên, ánh mắt hắn không e dè đối diện với Trần Chu.



“Nói cho tôi biết, vì cái gì sau khi tôi 12 tuổi, anh đột nhiên muốn giết tôi?”



Rõ ràng trước đó, tên này là người có thể ỷ lại cùng tín nhiệm.



Trần Chu nhìn hắn thật lâu, gương mặt bỗng nhiên hiện lên phiền muộn cùng nhớ lại: “Những việc anh làm tất cả là vì giữ em lại, giữ lại cái tốt nhất của em.”



Khấu Thu: “Giữ lại cái gì? Dung nhan sao?”



Trần Chu cười nhạo một tiếng: “Chỉ là một bộ túi da mà thôi, muốn cái dạng gì thì có dạng đó. Mà anh muốn giết em, không phải là vì dung nhan của em.”



Khấu Thu: “Trừ gương mặt ra, tôi thật sự không biết mình còn có cái gì có thể hấp dẫn anh.”



Trần Chu nhìn Khấu Thu, chậm rãi nói: “Giết em, là bởi vì em yêu anh.”



“…” Khấu Thu: “Anh nói cái gì?”



Trần Chu: “Em yêu anh, sau đó lại vứt bỏ tình yêu của em với anh. Cho nên anh chỉ có thể giết chết em.”



Khấu Thu: “Tôi yêu anh lúc nào?”



Giọng Trần Chu như nhà thơ ngân nga: “Lúc em còn trong khoảng thời gian tươi đẹp nhất.”



Khấu Thu trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Bác sĩ nói anh còn bao lâu nữa?”



Hoang tưởng đến tình trạng này, thấy thế nào cũng là người bệnh tình đang nguy kịch.



Trần Chu cười đến tà ác: “Anh muốn em yêu anh đến chết, sau đó…”



“Anh chết theo tôi sao?”



“Đương nhiên không.” Trần Chu kinh ngạc: “Anh sẽ dùng hồi ức tươi đẹp này để sưởi ấm cuộc đời, cho đến khi cuộc sống đến hồi kết.” Hắn nâng ngón trỏ lên, như muốn chạm vào gương mặt Khấu Thu: “Em có cảm động không?”



Khấu Thu: “Cho nên dựa theo kế hoạch của anh. Tôi chết năm 12 tuổi, anh mang theo hồi ức sống đến một trăm tuổi?”



Trần Chu gật đầu: “Em chỉ cần ở trên cầu Nại Hà chờ anh tám mươi tám năm là được.”



— Cái chân ái cảm thiên động địa này!