Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 88 : Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi |9|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Nhân viên công tác đi gọi Thẩm Thanh Hữu, cảnh Khấu Thu quay dời lại.



Bán vịt nướng: “Trận gió vừa rồi rất ma quái. Nói, là do ngươi làm đúng không?”



Khấu Thu liếc nhìn hắn: “Sao? Ngươi định hát |Chinh Phục| cho ta nghe?”



Bài hát của ca sĩ Na Anh



Nói xong, hắn vứt cuốn kịch bản qua một bên: “Giờ thì nói đi.”



Bán vịt nướng không hiểu: “Nói cái gì?”



“Thuộc tính của ngươi?”



Bán vịt nướng làm bộ như nghe không hiểu.



Khấu Thu cũng không vội, không nói gì, bình tĩnh chờ đợi.



“Phẫn nộ.” Thanh âm thật nhỏ như muỗi kêu.



“Cái gì?”



“Phẫn nộ.” Còn nhỏ hơn hồi nãy, nhỏ như thầm thì.



Khấu Thu: “… Ngươi cứ đùa.”



Bán vịt nướng đơn giản làm bình bể không sợ nát: “Ta chính là Phẫn Nộ, ta có chứng cớ!” Nói xong, cầm lấy tay Khấu Thu đặt lên ngực mình: “Không tin ngươi cứ sờ.”



Trong nháy mắt, bàn tay cách lớp vải dệt dán lên da thịt, cát bay đá chạy, cuồng phong gào thét. Trùng hợp Thẩm Thanh Hữu đang đi tới vừa vặn đứng ở chỗ ngược gió, bị thổi đến ngã trái ngã phải.



Ánh mắt mọi người đều bị Thẩm Thanh Hữu hấp dẫn. Tuy giống như ngã xuống, nhưng thần kỳ chính là hắn thế nhưng vẫn duy trì một loại cân bằng quỷ dị, không bị ngã sấp xuống. Tựa như một đoạn dây muốn đứt nhưng vẫn dây dưa níu kéo, làm người nhìn xem có chút khó chịu, còn không bằng ngã mọe cho rồi.



Thẩm Thanh Hữu vốn định mở miệng gọi trợ lý đến dìu hắn, đáng tiếc trợ lý đã sớm bị thổi bay ra đằng xa, hắn đành phải trái nghiêng phải ngửa. Rốt cuộc sau 20 giây bàn tay Khấu Thu tiếp xúc với cơ ngực Phẫn Nộ, ‘bịch’ một tiếng, Thẩm Thanh Hữu tiếp xúc thân mật với mặt đất.



Ngã, rốt cục cũng ngã! — đây là tất cả tiếng lòng của mọi người. Bị gió quát chạy loạn cũng dễ chịu hơn là nhìn người ở trong gió lắc lư muốn ngã cũng không ngã.



Lúc này, Phẫn Nộ hỏi: “Ngươi thấy sao?”



Khấu Thu: “Hơi cứng.”


Trong nguyên tác, một màn này thực cảm động, một người một kiếm, từ nay về sau sống nương tựa lẫn nhau.



Đáng tiếc giọng điệu Lận Ngang cũng là cao cao tại thượng.



Thẩm Thanh Hữu bởi vì phẫn uất nhất thời lại quên động tác.



Lận Ngang nhìn về phía đạo diễn: “Hắn không đứng dậy, muốn ta đá một cước sao?”



Đạo diễn nghiến răng nghiến lợi: “Không cần thêm diễn.”



“A.”



Nhiều tai nạn quay phim sau khi màn đêm buông xuống rốt cục vẽ nên một dấu chấm tròn không thể nào hoàn mỹ hơn.



Khách sạn – trong phòng



Khấu Thu, Kiêu Ngạo ngồi đối mặt nhau, cửa không khóa, Phẫn Nộ đẩy cửa đi đến: “Có để ý người thứ ba gia nhập không?”



Hắn nói xong, không chờ hai người kia trả lời, tự mình kiếm chỗ ngồi xuống: “Để ý cũng không cần thiết, ta sớm muộn gì cũng sẽ chen chân. Nói, các ngươi ở sau lưng ta thảo luận những thứ gì mà không dám cho người khác biết.”



Kiêu Ngạo lạnh lùng quát: “Câm miệng, thành sự không đủ bại sự có thừa.”



Phẫn Nộ dùng đầu ngón chân suy nghĩ, chắc là chuyện mình bán đồng đội lúc ban ngày đã bị tố giác.



Khấu Thu tự rót cho mình một tách hồng trà: “Ta không có thời gian nói chuyện phím với ngươi.”



Kiêu Ngạo: “Thật cao hứng khi có chúng ta có chung điểm này. Nếu tên ngu xuẩn này đã nói ra, chúng ta không bằng đi thẳng vào vấn đề, nói điều kiện.”



Khấu Thu: “Điều kiện gì?”



Kiêu Ngạo: “Hợp tác. Chúng ta yêu cầu ngươi dụ Siêng Năng ra, mà ngươi có thể lợi dụng chúng ta tìm được Hư Vinh.”



“Đừng vội trả lời.” Kiêu Ngạo nói tiếp: “Hư Vinh tới vô ảnh đi vô tung, trừ ta cùng Phẫn Nộ liên thủ, không người nào có thể dẫn hắn đi ra.”



Khấu Thu: “Ta ngược lại nhìn không ra Siêng Năng có chỗ nào hấp dẫn các ngươi, đáng giá phải tiêu phí công phu lớn đến vậy.”



“Không phải là hấp dẫn chúng ta.” Phẫn Nộ cướp lời, như là nghĩ tới điều gì đáng sợ: “Chỉ là muốn ngăn cản hắn cùng Lười Biếng thông đồng một chỗ, ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu thế giới không chết không ngừng có bao nhiêu khủng bố.”



Nói đến đây, giọng hắn trầm lại, giống như đã đoán được một hồi tinh phong huyết vũ sắp đến.