Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 87 : Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi |8|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Phần tử truyền bá mỹ vị luôn không thể thiếu chất môi giới, trong lúc lơ đãng luôn có thể gợi lên lòng tham ăn dục uống.



Ngao Thắng từ trong xe bước xuống không được bao lâu, hương vị vịt nướng liền phiêu tán bốn phía. Hết thảy ngọn nguồn đều xuất phát từ cà mèn trong tay trợ lý của hắn. Tuy nhìn không thấy, nhưng chỉ tưởng tượng thôi cũng có thể miêu tả được vịt nướng bên trong ngon như thế nào.



Người cầm theo cà mèn đúng là bán vịt nướng mà Trần Nhạc Thiên đã nói bị đón đi ở trước cửa khách sạn. Hiển nhiên hiện tại người này cấp bậc tăng lên, đi làm trợ lý.



Khấu Thu nhìn Ngao Thắng, chân nhân không dễ nhìn như trên mặt báo. Nhưng tinh thần tràn đầy, gợi cảm đúng chỗ.



Bán vịt nướng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Khấu Thu, miệng nhếch lên: “Đồ lẳng lơ nhà ngươi chạy cũng nhanh ha, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ ngươi dám ở khách sạn bỏ ta lại mà chạy.” 



Khấu Thu: “Không cần tha thứ.”



Bán vịt nướng: “Nếu ngươi quỳ xuống cầu ta, ta có thể suy xét lại.”



Khấu Thu dừng mắt lên người Ngao Thắng. Nếu cùng bán vịt nướng xen lẫn với nhau, câu chuyện phát triển liền không hề hồi hộp. Người này không 9 thì 10 chính là Kiêu Ngạo.



Ngao Thắng chỉ quét nhìn Khấu Thu một cái, cằm nâng cao, đi ngang qua người hắn, sau đó phát ra một tiếng khinh thường ‘hừ’.



Khấu Thu lắc đầu ngồi dưới tàng cây xem kịch bản.



Lận Ngang an vị bên cạnh hắn, nhìn thấy một màn vừa rồi, hỏi: “Kẻ thù?”



Khấu Thu: “Người thân, nhưng không đúng chỗ.”



Lận Ngang: “Bất hòa?”



Khấu Thu: “Sư tử trên thảo nguyên, tranh đoạt lãnh địa, ngươi chết ta sống.”



Lận Ngang không nói gì thêm, trong đầu tưởng tượng hình ảnh hai con công đực thi nhau vỗ cánh bứt lông chim của nhau.



Không có biện pháp, cái thân mình mảnh mai của Khấu Thu, đẩy liền gục này thật sự không thể nào mà liên hệ đến hình ảnh động vật ăn thịt được.



Ngao Thắng vừa tới không lâu, lại có một chiếc xe màu đen dừng ngay ven đường. Thẩm Thanh Hữu lấy bộ dạng quý công tử thanh lãnh đi ra, khi nhìn thấy Khấu Thu con ngươi bỗng co lại, trên mặt tỏ rõ hai chữ: chướng mắt.



Nhưng hắn là một người thông minh, nghĩ nghĩ liền hiểu. Trừ bỏ phản ứng lúc ban đầu, trong nháy mắt bản năng phản ứng liền vẫn luôn duy trì lễ tiết cơ bản, cùng nhân viên đoàn phim chào hỏi, sau đó đi tìm đạo diễn đàm luận vấn đề.



“Tâm cơ boy chính là lên không được mặt bàn. Bình thường không hề thấy hắn cùng nhân viên đoàn phim chào hỏi, chỉ khi thấy Kiêu Ngạo không chào ai mới làm, biến thành hắn giống như lễ phép lắm ấy.”



Bán vịt nướng vẫn luôn lảm nhảm, Khấu Thu phất phất tay: “Có thể đứng ra xa rồi mắng không?”



Bán vịt nướng: “Ta muốn một tấc cũng không rời cắm rễ tại chỗ, ngươi đừng động ta.”




Lận An Hòa: “Chú để tôi cứ đứng đây trơ mắt ra nhìn Khấu Thu yêu thương nhung nhớ người khác?”



Lận Ngang: “Đóng phim mà thôi. Với lại chỉ có một cảnh này, bây giờ lại còn là ban ngày.”



Ngụ ý, ban ngày trả thù không được.



Cuối cùng, Lận An Hòa nghe lời, quyết định buổi tối trả thù.



Lận Ngang khuyên nhủ cháu mình xong, nghiêng đầu tựa vào thân cây, dáng vẻ thế sự vô tranh, nội tâm cũng rất thỏa mãn. Kế hoạch nuôi dưỡng đứa cháu tâm cơ sắp thành công rồi.



Bên kia, Khấu Thu cùng Ngao Thắng tay cầm tay, hai mắt nhìn nhau đẫm lệ. Ngay lúc Khấu Thu sắp tựa vào ngực Ngao Thắng, một trận gió yêu ma xông đến, tóc Ngao Thắng bị cuốn theo chiều gió dựng đứng lên.



Quả nhiên sợi nào sợi nấy đều dựng thẳng lên, đồ sộ vô cùng.



Đạo diễn hô dừng: “Gì thế?”



Đạo cụ ngẩng đầu: “Trời giáng đặc hiệu.”



Ngao Thắng cắn răng: “Ngươi làm gì ta?”



Khấu Thu nhìn đầu tóc dựng đứng kia, châm chọc: “Gió quá lớn thôi.”



Miệng nói xong gió quá lớn, nội tâm hơn phân nửa liền biết có liên quan đến hệ thống.



Quả nhiên —



|Hệ thống: chỉ cần là người có quan hệ xác thịt với nhân vật chính, đều sẽ giận dữ. Đây chính là tình yêu đến từ anh hùng.|



Đạo diễn: “Đổi góc quay.”



Lần nữa khởi động máy, chứng minh đổi góc độ cũng không hữu dụng. Một hồi sau, đạo diễn đau lòng hô: “Tiện đà có gió lớn, gọi Thanh Hữu đến đây.”



Có người nhắc nhở hắn: “Nam chính vẫn đang quay cảnh tiếp theo.”



Đạo diễn: “Vừa lúc có gió lớn, quay cảnh bảo kiếm biến thành người đi.”



Tiểu thuyết có viết: ngày Lê Hoa bảo kiếm biến thành người, thiên địa phong vân biến hóa, cuồng phong gào thét.



Hiện tại gió này cũng rất thích hợp a.