Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 90 : Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi |11|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Vương Minh nhất thời không kịp phản ứng: “Liều mạng, liều mạng cha?”



Khấu Thu vứt thức uống vào thùng rác: “Thực thời thượng đúng không. Nghe nói gần đây rất lưu hành loại chơi đùa này.” Nói xong, hắn nhấn chuông gọi phục vụ vào.



“Lấy loại rượu đắt nhất ra đây, chọn một con số may mắn đi, 88.”



Phục vụ tuy không hiểu ra sao, nhưng nghĩ đến đây là đại kim chủ, nhanh chóng đi lấy rượu.



Vương Minh nhất thời bị khí thế của hắn làm kinh sợ, chẳng lẽ thật sự có bối cảnh?



Nhưng ngay khi Khấu Thu lấy điện thoại ra, nhìn thấy nhãn hiệu sơn trại cùng màn hình miểng chai, chút ít lo lắng ấy đã nhanh chóng tan thành mây khói. Thì ra là đang cố làm ra vẻ, hắn nhìn Khấu Thu nhếch môi một cái: “Hôm nay anh sẽ xuống xác với cưng.”



Khấu Thu gật đầu: “Hay lắm, mọi người đang ngồi làm chứng nhé, chơi đến khi anh ngay cả quần chíp cũng không chừa.”



Thực rõ ràng, câu này có hai hàm nghĩa đã bị Vương Minh hiểu lầm đến một trình tự xấu xa nào đó. Hắn cười *** tà: “Đừng nóng vội, có cả một buổi tối cơ mà.”



Khấu Thu lướt vài cái lên màn hình di động, nhanh chóng có người nhận cuộc gọi.



Lúc này Khấu Quý Dược đang xem tư liệu, nhìn mắt đồng hồ treo trên tường: “Sao giờ còn không đi ngủ?”



Khấu Thu: “Đạo diễn mời khách, đang ở KTV.”



Khấu Quý Dược nhíu mày, không đồng ý: “Con nít con nôi, đi đến đó làm gì.”



Khấu Thu nhún nhún vai, ánh mắt xẹt qua Vương Minh trong mắt không chút nào che lấp ý cười, bất ngờ không kịp đề phòng kêu một tiếng ‘Cha’.



Khấu Quý Dược ngẩn ra, nói: “Có người bắt nạt ngươi?”



Khấu Thu: “Có người muốn bao tôi.”



Khấu Quý Dược mới đầu còn không kịp phản ứng, ước chừng qua vài giây sau, biểu tình tối tăm: “Ngươi nói cái gì?”



Khấu Thu: “Có người muốn bao tôi, còn muốn bao một buổi tối.”



Khấu Quý Dược: “Ngươi ở nơi nào?”



Khấu Thu báo địa chỉ cho hắn, ngay sau đó Khấu Quý Dược liền cúp điện thoại.



Khấu gia



Tả Nhất: “Đã trễ rồi, ngài muốn đi ra ngoài?”



Khấu Quý Dược cài cúc áo gió xong: “Gọi người chuẩn bị trực thăng.”



Tả Nhất tuy lòng đầy nghi vấn, nhưng theo thói quen vâng mệnh: “Vâng.”



Lúc này trong KTV chính là một cảnh tượng khác. Khấu Thu uống rượu quý, nghe Vương Minh thao thao bất tuyệt đàm luận gia thế của hắn.



“Ba của anh đây trước kia chính là từ bí thư mà đi lên.”



Khấu Thu: “Ba của tôi tóc dài.”



“Ba của anh mới 20 đã có anh, cho nên còn rất trẻ.”


Lận An Hòa: “Nghĩ kỹ lại một chút, hôm nay chú ấy có làm hành động kỳ quái gì hay không.”



Khấu Thu để đũa xuống, suy tư chốc lát: “Cả ngày đều rất kỳ quái.”



Lận An Hòa: “Chú ấy có nói gì không?”



Khấu Thu: “Chỉ là hỏi mấy câu đơn giản.”



“Hỏi?”



Khấu Thu gật đầu: “Là nói về chuyện lúc về Khấu gia có mang hết đồ đi chưa, nhưng mà có một chuyện chú ấy nhắc tôi mới nhớ.” Khấu Thu cắn miếng trứng chiên: “Tôi còn chưa có chuyển hộ khẩu a.”



Lận An Hòa nắm chặt đôi đũa: “Cậu nói cái gì?”



“Hộ khẩu a.” Khấu Thu cắn khẩu miếng trứng. Hương vị hôm nay không tệ, 7 phần chín, đúng gu hắn thích: “Là quên chuyển, mà nó cũng không phải chuyện gì lớn cả.”



‘Răng rắc’ một tiếng, chiếc đũa trong tay Lận An Hòa sống thọ và chết tại nhà.



Mà sắc mặt của hắn lại đen lại y như màu mực tàu.



Khấu Thu buồn bực: “Sao vậy?”



“Lận… Ngang.” Hai chữ này tuyệt đối là nghiến răng nghiến lợi mà ra.



Khấu Thu nhìn Lận An Hòa đột nhiên đứng dậy: “Anh muốn đi đâu?”



“Về rồi nói với cậu.” Lận An Hòa thậm chí không kịp mặc áo khoác, liền xông ra ngoài.



Khấu Thu ăn xong trứng chiên trong hộp cơm của mình, liền tấn công sang thịt bên hộp cơm Lận An Hòa.



Di động ‘rè rè’ chấn động.



“Này.”



Khấu Quý Dược: “Ăn cơm chưa?”



Khấu Thu: “Đang ăn.”



Khấu Quý Dược: “Sao lại yên tĩnh vậy?”



Khấu Thu: “Chỉ có một mình tôi a.”



Khấu Quý Dược: “Hai tên họ Lận kia đâu?”



Khấu Thu: “Một chạy, một đuổi theo.”



Khấu Quý Dược: “Có ý gì?”



Khấu Thu cảm thấy mỹ mãn với phần thịt hai người: “Tôi cũng không rõ lắm, khi tôi nhắc đến chuyện hộ khẩu liền chạy…”



Vừa dứt lời, điện thoại đầu kia chỉ còn âm thanh ‘tút tút’. Khấu Thu để điện thoại di động xuống, nhíu mày, tại sao không nói một tiếng mà cúp rồi.



Khấu Quý Dược dùng sức nắm chặt di động, các đốt ngón tay phát ra tiếng ‘răng rắc, răng rắc’: “Lận Ngang, sao ngươi dám.”