Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 91 : Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi |12|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Trong lúc nhất thời, tam phương nhân mã chạy tới nhà Trần Lâm: phân biệt Porsche, Ferrari, còn có Bentley.



Điểm duy nhất giống nhau chính là cả ba chiếc xe đều là siêu xe tốc độ, còn kém chút nữa là bay lên trời. Ở một ngã tư, Mặc Vấn nhìn ba chiếc xe chạy ngang qua, nhất thời cảm thấy như gặp được người thân, tán thưởng: “Tuyệt.”



Khấu Thu còn ngốc ở trong phòng, ôm cơm hộp, không biết bên ngoài đã biến thiên.



Với tình hình trên, TV đưa tin tức buổi chiều –|Một cuốn sổ hộ khẩu dẫn đến án mạng|.



Đương nhiên, đây chỉ là nói giỡn. Án mạng thì không đến mức, nhưng tình huống ở hiện thực cũng không quá lạc quan. Lận Ngang phá cửa vào, trong lúc Vạn Yến đang trang điểm, nhất thời sợ tới mức hoa dung thất sắc: “Ông là ai?” 



Lận Ngang đội khăn trùm đầu màu đen, yên lặng lấy dao ra.



Vạn Yến hoảng sợ: “Ông đừng hại tôi, tôi sẽ đưa hết tiền cho ông.”



Lận Ngang thấp giọng nói: “Ta không cần tiền.”



Vạn Yến che ngực: “Ông muốn cướp sắc!?”



Lận Ngang: “Sổ hộ khẩu đâu?”



“Cái gì?”



“Sổ hộ khẩu, đừng để ta lặp lại một lần nữa.”



Vạn Yến chỉ vào giường, Lận Ngang xốc chăn đệm lên. Quả thực đúng là cuốn sổ màu hồng thực an tĩnh nhu thuận nằm trên ván giường, như là chờ người đến lâm hạnh nó đã lâu.



Lận Ngang ôm sổ nhỏ bỏ chạy.



Trước cổng chung cư, cường cường gặp nhau.



Lận An Hòa mặt lạnh không thể tưởng tượng nổi: “Đưa đây.”



Lận Ngang phóng một con dao qua. Lận An Hòa nhảy lên, tới gần hắn, lặp lại: “Đưa đây.”



Sắc mặt Lận Ngang cũng không khá hơn chút nào, cũng kém chút đã là đóng băng: “Mơ tưởng.”



Hai người nhất thời lâm vào đại chiến, ánh sáng ẩn hiện ra, tiếng gió xé vù vù.



Người ven đường sôi nổi núp lùm: Chu choa mặn ơi, Tiểu Lý Phi Đao a! Thời đại này, ở trước chung cư nhà mình mà cũng không an toàn.



Đang lúc hai người triền đấu không nguôi, một tiếng phanh khẩn cấp truyền đến. ‘Xoẹt’ một tiếng, tiếng ma sát giữa bánh xe cùng mặt đường như muốn xé nát màng tai.


Trần Nhạc Thiên không cam lòng cài cúc áo sơmi lại, cảm thấy trường học cần phải được tài trợ thêm một phòng chụp X quang.



Hạ Dự: “Nếu em đến, tiện thể thầy cũng có một số chuyện muốn thảo luận sâu với em một chút.”



Hai mắt Trần Nhạc Thiên tỏa sáng: “Sâu đến đâu?”



Khấu Thu cùng Cơ Chi, một đỡ trán, một che mắt. Quả thực là làm bẩn mắt cùng tai người khác mà.



Hạ Dự nhìn cặp mắt sáng lạn kia, tự như cún con trung thành vẩy đuôi mừng chủ, giống như trong mắt chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn. Lời cự tuyệt bên miệng lại không thốt ra được, cuối cùng chỉ nói: “Em còn nhỏ, không cần hao phí thời gian vào chuyện này.”



Trần Nhạc Thiên che ngực: “Thiêu đốt đi, tiêu xài phung phí đi, thanh xuân của em.”



Hạ Dự: …



Cơ Chi kéo Trần Nhạc Thiên ra bên ngoài: “Đã làm phiền thầy rồi.”



Bị tha tới cửa, Trần Nhạc Thiên còn không quên la lên: “Mai em lại đến.”



Khấu Thu cảm thấy mình nên cùng hắn thảo luận vấn đề tình cảm một chút. Dưới tàng cây, hắn nắm lấy bả vai Trần Nhạc Thiên, lung lay hai cái: “Tỉnh lại đi.”



Trần Nhạc Thiên cười đến ngu ngốc.



Khấu Thu: “Từ xưa chỉ có câu nữ theo đuổi nam cách một lớp lụa mỏng. Nhưng nam theo đuổi nam, thì thẳng tắp. Một là cậu bị đánh, hai là bị cho là biến thái.”



“Nói bậy.” Trần Nhạc Thiên phản bác: “Rõ ràng là nữ theo đuổi nam cách một lớp lụa mỏng, nam theo đuổi nam chỉ cách một lớp quần sịp.”



Dù sao chúng ta đều là sinh vật cơ trí luôn dùng hormone để tự hỏi!



Khấu Thu nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn nhìn ba giây, buông tay, quyết đoán kết luận: “Hết thuốc chữa.”



Cơ Chi thầm đồng ý.



Trần Nhạc Thiên: “Tớ với thầy ấy đã là người trưởng thành rồi, có cái gì thì cũng phải dùng cách thức mà người thành niên biểu đạt.”



Khấu Thu: “Ví dụ như?”



Trần Nhạc Thiên: “Tình đầu ý hợp.”



Khấu Thu triệt để buông tha. Chẳng thà hắn đi nghiên cứu một chút cách thức tìm ra Siêng Năng còn hơn.



— Tựa như câu nói mà Kiêu Ngạo từng nói ‘Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng’.