Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 94 : Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi |15|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


“Không bạo lực, không hợp tác. Chủ nghĩa nhân đạo mới là thế giới quan chính xác.”



Thủy Sam: “Kiếm chỗ an toàn đi.”



Khấu Thu: “Trên sách triết học có viết: vì xây dựng một xã hội chủ nghĩa cùng hài hòa, người người đều phải dâng ra một chút tình yêu.”



Đáp lại hắn chỉ có tiếng vũ khí lãnh khốc.



Con đường hòa bình xem ra không sáng tỏ, Khấu Thu đành phải xuất ra đại chiêu.



|Khấu Thu: cho ta khí chất có thể làm cho vạn dân tin phục.|



|Hệ thống: đã nhận được! Hình thức ‘Nghiễm độ chúng sinh’ kích hoạt, hiện giờ kí chủ có thể lao ra cứu vớt đại chúng.|



Khấu Thu đi vào giữa cả hai, vẻ mặt ngày tận thế: “Dừng lại đi.”



Đỉnh đầu phát ra ánh sáng hình tượng thánh khiết, có hiệu quả y như ngày đầu Thủy Sam mới gặp Khấu Thu. Cánh môi Khấu Thu khẽ nhếch, nét mặt mang theo chút rối rắm, giọng điệu bi thương: “Hai người, không quản ai bị thương, tôi đều sẽ khổ sở.”



Lời nói không chịu bị đại não khống chế này xém chút nữa làm Khấu Thu hạn hán lời. Nhưng nhìn Thủy Sam cùng nam tử đầu bạc, lại dùng vẻ mặt cảm động nhìn hắn.



Hai người này nhất định không xem qua phim thần tượng. Nếu nói những lời này trước mặt Lận An Hòa, tuyệt đối sẽ bị đưa đến bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ.



Ánh mắt Thủy Sam nhu hòa, nói đúng hơn là cả người như mềm nhũn ra. Hắn đưa tay, lần đầu tiên thực ôn nhu vuốt ve tóc Khấu Thu: “Thì ra tôi rất quan trọng đối với em.”



Khấu Thu nhanh chóng bị nước mắt khổ sở của bản thân nhấn chìm. Nhưng cố tình hình thức lại an bài mỗi một câu nói đều mang theo thuộc tính buồn nôn, đáp lại hắn: “Từ khi thầy xuất hiện, tôi mới biết được, thì ra có người yêu thương lại tốt đẹp đến vậy.”



Cầm tay nhìn nhau, hai mắt đẫm lệ, là cảnh tượng làm người ta cảm động đến cỡ nào!



Nam tử đầu bạc chỉ thì thào lặp lại: “Quang.”



Hết thảy trong lúc hỗn loạn bắt đầu, tại trong lúc buồn nôn chấm dứt.



Để tránh tranh chấp, cái giá chính là kế hoạch đánh bại tình địch thất bại thảm hại. Khấu Thu nhìn đồng hồ, tính toán thời gian mình bị nhốt vào Đồng Tước đài.



Trên đường về Lận gia, Khấu Thu nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Ngoan, giờ anh có thể trở về.”



Nam tử đầu bạc lắc đầu, chỉ đơn thuần đi theo Khấu Thu. Khấu Thu đi vài bước, hắn liền đi theo vài bước, Khấu Thu dừng lại, hắn cũng dừng lại.



Khấu Thu: “Hiện tại tôi ở ké nhà người ta, nếu mang anh về, tôi có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.”



Nam tử đầu bạc: “Ta sẽ giải thích.”



Khấu Thu: “Giải thích cái gì?”



“Quang.”



Vĩnh viễn là cái từ này, Khấu Thu lắc đầu. Lần đầu tiên trong đời gặp người sợ ánh sáng đến vậy, rõ ràng trời đã tối rồi.



Lận Ngang đi ra mở cửa, nhìn thấy nam nhân áo choàng phía sau Khấu Thu, ở tại chỗ tự hỏi hai giây, trở vào. Khi trở ra, trên tay nhiều thêm hai cái bánh bao.



Khấu Thu: “Anh ta không đến xin cơm.”



Lận Ngang chỉ yên lặng nhét bánh bao vào trong ngực nam tử đầu bạc. Ý tứ thực rõ ràng, muốn tiễn vong.



Khấu Thu đi vào nhà, nam tử đầu bạc không chút do dự đuổi kịp.



Lận Ngang: “Chỗ nào tới?”



Những lời này thực rõ ràng là đang hỏi Khấu Thu.



Khấu Thu: “Nếu tôi nói là trộm ra…”



Lận Ngang che miệng hắn lại: “Ngươi trộm người?”



Khấu Thu cúi người đổi dép lê: “Vốn định vật quy nguyên chủ. Chẳng qua mời thần thì dễ, mà tiễn thần thì khó.”



Đổi dép xong, đầu nhỏ bắt đầu suy nghĩ.



“An Hòa bị ta đuổi đi mua thức ăn rồi, lát mới về.”



Khấu Thu yên lòng. Nam tử đầu bạc như trước kiên trì một tấc cũng không rời, đi theo hắn.



Khấu Thu: “Khoảng cách sinh mỹ miều.”



Nam tử đầu bạc: “Quang.”



Khấu Thu: … Ngôn ngữ không thông, không cách nào giao lưu.



Ngay khi nam tử đầu bạc cởi áo choàng ra, đồng tử Lận Ngang co rụt lại.



Khấu Thu kinh ngạc. Người bình thường khi nhìn người bị bệnh bạch tạng thì phản ứng như thế này cũng rất bình thường. Nhưng Lận Ngang là bác sĩ, nan y tạp chứng nào mà chưa thấy qua, sao lại có phản ứng lớn vậy?



“Hai người… biết nhau?”



Lận Ngang giật mình, lại nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường. Lắc đầu dường như không có việc gì trở lại phòng bếp nhặt rau.



Khấu Thu nhìn chằm chằm gương mặt không đổi sắc của nam tử đầu bạc, ánh mắt có chút phức tạp. Trần Chu e ngại hắn, biểu hiện của Lận Ngang chứng tỏ bọn họ đều biết người này.
Trên mặt Trần Chu ẩn hiện vẻ đẹp thuở ban sơ, giọng thực ôn nhu: “Đến chơi bay cao nào.”



Tiểu Khấu Thu nguýt hắn một cái, không nói lời nào.



Trần Chu muốn ôm hắn, chợt nghe thấy có tiếng động. Con nít sức yếu, chứ nếu là người thành niên sử dụng toàn lực chắc cánh tay này đã sưng tấy lên mấy ngày.



“Làm sao vậy?” Hắn xoa đầu: “Ai bắt nạt em?”



Tiểu Khấu Thu nghiêng đầu né: “Không được đụng vào tui, tui thấy hết rồi.”



Trần Chu ngồi xổm xuống nhìn hắn, kiên nhẫn dỗ: “Thấy cái gì?”



Tiểu Khấu Thu lòng đầy căm phẫn hét: “Thấy anh cùng A Mai nhà cách vách chơi bay cao.”



Trần Chu phù một tiếng bật cười: “Em không giống con bé.”



Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ con, tràn đầy lòng hiếu kỳ: “Không giống chỗ nào?”



Trần Chu: “Cùng con bé chơi là do con bé cứ đến làm phiền anh, anh sẽ buông tay. Nhưng với em thì không.”



Khấu Thu xem lại vài lần. Mỗi một đoạn ký ức đều là mình cố tình gây sự, Trần Chu dỗ hắn. Nhìn đến phần sau, con ngươi của hắn bởi vì khiếp sợ mà phóng đại.



— Vì cái gì hắn lại hoàn toàn không có đoạn ký ức này?



Hình ảnh bên trong chính là mình vô cùng ghét Trần Chu thân cận với người khác, như muốn chiếm hữu lấy Trần Chu.



Ghen tị. Từ năm 9 tuổi đến hết 11 tuổi, giai đoạn này đều là ghen tị cấu thành ký ức.



Nhưng đến khi được 12 tuổi, ghen tị của hắn giống như dần dần có thể bình ổn. Ánh mắt không còn chỉ nhìn thấy mỗi mình Trần Chu nữa, ngược lại lại cất chứa toàn bộ thế giới.



Khấu Thu như nghĩ tới điều gì đó, sợ run ba giây, một lần nữa xem lại mớ ký ức trước kia.



Lúc ba tuổi là lười biếng, động cũng không nguyện ý động đậy. Năm tuổi là chấp nhất, mỗi ngày đều kiên trì luyện thái cực, giống như đó là mục tiêu truy cầu cả đời… Giống như một thân thể không ổn định, mỗi một cá tính của hắn khi đến một khoảng giai đoạn nào đó sẽ phát huy đến tận cùng. Cho đến khi năm 12 tuổi mới được cải thiện.



Tính cách chia năm xẻ bảy, thân thế từ miệng Khấu Quý Dược, Lâm Điệp đề xuất đám hỏi… Trong lúc nhất thời tất cả tin tức hội tụ cùng một chỗ, Khấu Thu cảm thấy đầu của mình như muốn nổ tung.



|Hệ thống: kí chủ đã giải khóa thành công, chuẩn bị rời khỏi Đồng Tước đài.|



Không, chờ một chút.



Không còn sức lực để thốt lên những lời này.



Tựa như mỗi người khi mơ phải ác mộng tỉnh lại. Sau khi Khấu Thu thanh tỉnh, áo ngủ đều bị ướt đẫm mồ hôi, như là mới được vớt từ trong sông ra.



Hắn nhìn Lận An Hòa ôm chăn nằm ngủ dưới sàn, tâm tình có chút bình phục, chuẩn bị đi ra ngoài tắm rửa thuận tiện đổi bộ quần áo.



Ánh trăng leo lắt, nhưng lại đủ để hình thấy khung cảnh trong phòng.



Hai tay vờn quanh đầu gối, cong người lại như vầng trăng non.



Khấu Thu nhìn vật thể hình cung không rõ nào đó trong tấm thảm: “Sao anh còn ở đây?”



Nam tử đầu bạc không mở mắt: “Ngươi đang run.”



Khấu Thu nhìn đầu ngón tay run nhè nhẹ, chỉ nói: “Mơ phải ác mộng.”



Nam tử đầu bạc: “Có người sợ hãi mình trong mộng, có người sợ hãi những người khác trong mộng. Ngươi là loại nào?”



“Có ý gì?”



“Tựa như có người ở trong mộng giết người, có người ở trong mộng bị người giết.”



Khấu Thu: “Tôi là người trước.”



“Sợ hãi giấc mộng của chính mình sao?” Khóe miệng nam tử đầu bạc nhếch lên một nụ cười kỳ quái: “Đừng sợ, ta sẽ bảo hộ ngươi.”



Một người xa lại chỉ mới gặp qua mấy lần lại nói ra những lời này chắn chắn sẽ không có độ đáng tin. Khấu Thu nhận định hắn thèm nhỏ dãi mỹ mạo của mình: “Bảo hộ thế nào. Tháo cánh của anh xuống để tặng cho tôi bay lượn sao?”



Nam tử đầu bạc rốt cục mở mắt ra, nói một câu mạc danh kỳ diệu: “Trước khi ngươi mất đi khống chế, ta sẽ bóp chết sự tồn tại của ngươi.”







Một ngày tốt đẹp bắt đầu từ canh gà nhân sâm.



Dưới ánh nắng ấm áp, Khấu Thu tao nhã hướng tới bàn ăn.



Trên bàn cơm, người người đều cúi đầu — cảm giác quý phụ nồng đậm này là gì!



Lận An Hòa giúp Khấu Thu kéo ghế ra. Sau khi Khấu Thu ngồi xuống, đón lấy ánh mắt quái dị của mọi người: “Sao vậy?”



Khi Lận Ngang gắp thức ăn cho hắn, ngón tay thon dài dừng lại một hồi trên cổ tay hắn.



— Mỗi ngày đều phải xác nhận Khấu Thu không có hỉ mạch, hắn mới an tâm.



Sáng sớm, Khấu Thu nở rộ ánh sáng thánh mẫu Maria, nở nụ cười Monalisa sung sướng dùng bữa sáng.