Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 98 : Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi |19|

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Vươn tay chọt chọt gương mặt âm trầm, Khấu Thu: “Mắt của ngươi hiện rõ bốn chữ mưu đồ gây rối.”



Lận An Hòa: “Thì sao?”



Khấu Thu say rượu đột phá gông cùm xiềng xiếc của hắn, lắc a lắc a lắc a lắc đi đến cạnh cửa sổ, một chân vươn ra ngoài cửa sổ run rẩy: “Chết cho ngươi xem a.”



Lận An Hòa: …



Buổi sáng, tầm 7-8 giờ, ánh mặt trời đặc biệt hòa ái dễ gần, sức nóng cũng không quá mãnh liệt, giống như thúc giục người nhanh chân lui về ổ chăn ngủ tiếp.



Lúc dùng bữa sáng, Khấu Thu cùng Lận Ngang vẫn duy trì lễ tiết khi ăn: không nói chuyện, tuyệt đối an tĩnh. Những người phạm sai lầm luôn có một điểm chung chính là kẹp chặt đuôi làm người.



Đang làm một học sinh ngoan nghe người dạy dỗ, Khấu Thu vội vàng nhét bánh mì vào miệng, cầm lấy cặp sách không chút do dự chạy ra cửa.



Lận An Hòa đặt đũa xuống: “Tôi chở cậu đi.”



Khấu Thu cười gượng: “Không cần. Sáng nay Cơ Chi nhắn tin tới nói muốn đi chung với tôi.”



Nói xong, nhanh chóng đi ra cửa, cho đến ngồi vào trong xe Cơ Chi mới nhẹ nhàng thở ra.



Cơ Chi: “Vội?”



Khấu Thu: “Không có.”



Tầm mắt Cơ Chi dừng lại nhìn mấy cọng tóc vểnh lên trên đầu Khấu Thu, khẳng định đối phương tuyệt đối vội vàng. Nếu không thì người trọng thị hình thức bên ngoài như Khấu Thu tuyệt đối sẽ không để tóc mình làm mưa làm gió.



Tài xế nhà Cơ Chi lái xe với tốc độ làm Khấu Thu rất vừa lòng. Sau khi trải qua nhiều lần bị tốc độ lái xe của Mặc Vấn tàn phá, cuối cùng Khấu Thu mới hiểu ra ý nghĩa tồn tại của đường cao tốc cùng hạn chế tốc độ trên thế giới này là gì.



“Ngày triển lãm tinh tú, cậu đi chung với tôi chứ?”



Suy nghĩ bị gián đoạn, Khấu Thu phản ứng một chút, mới nghĩ đến trước đó trên bửa tiệc Khấu Quý Dược có nói không lâu sau sẽ tiến hành mở triển lãm. Ý nghĩa của triển lãm này phần lớn là hấp dẫn nhà đầu tư.



Bữa tiệc lần trước chính là lần đầu tiên sau mười năm ròng hắn mới nhìn thấy Bạch Mộng Thu, lần này bà ta không có lý do gì không đến. Nghĩ đến hứa hẹn lúc trước, mình còn chưa đưa tiền dưỡng lão cho bà ta, đầu Khấu Thu liền đau.



Khấu Thu: “Lúc nào mở triển lãm?”



Cơ Chi cười nói: “Nhà cậu mở mà, sao lại hỏi tôi.”



“Không phải cậu rất rõ là mấy ngày nay tôi ở nhờ tại Lận gia sao.”



Cơ Chi: “Thứ bảy tuần này.” Hắn do dự một chút, rồi nói nhỏ bên tai Khấu Thu: “Cậu phải chuẩn bị trước a.”



“Chuẩn bị cái gì?”



Nhìn thấy bộ dạng này, Cơ Chi tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chuyện chung quanh cũng không để ý, tôi thấy cậu đọc sách đến nổi thành thánh hiền luôn rồi.”



Khấu Thu chỉ chú ý trọng điểm: “Chuẩn bị cái gì?”



Dù sao trong xe chỉ có hắn, Khấu Thu cùng người lái xe trung thành và tận tâm. Cơ Chi cắn răng một cái, nói thẳng: “Là không cho Khấu Trấn ký hợp đồng.”



Chuyện mà có liên quan đến Khấu Trấn đều không phải chuyện gì tốt.



Cơ Chi: “Lần này mấy đại gia tộc đều đến. Dù có chuyện gì thì cậu cũng phải nghĩ mọi cách không được để Khấu Trấn cùng Mặc Tích ký hợp đồng.”



Khấu Quý Dược có đề cập tới. Năm đó, nghiên cứu tổng cộng có năm nhà tham dự. Trừ Lâm gia bị đá, trước đó vài ngày mới đề xuất đám hỏi với hắn còn dư lại bốn nhà phân biệt là: Lận, Khấu, An, Mặc.



Mặc Tích này hẳn là chỉ Mặc gia.



Nghĩ đến đây, chân mày Khấu Thu nhíu lại. Đời trước cho đến lúc chết hắn lại chưa từng nghe nói đến Mặc gia. Nếu như là đại gia tộc, sao lại một chút tiếng gió cũng không nghe thấy.



Như nhìn thấu sự nghi ngờ của hắn, Cơ Chi mở miệng giải thích: “Mặc gia làm việc điệu thấp, hầu như không hiển lộ trước mặt người khác. Công ty đều hoạt động ở nước ngoài.”
|Khấu Thu: Váy dài quá, không đi được.|



|Hệ thống: Hình thức ‘Thiên ngoại phi tiên’ phục vụ chế độ vip, kí chủ không cần lo lắng.|



Khi nói chuyện, trước mặt đột nhiên xuất hiện một chiếc xe bí đỏ rực rỡ ánh vàng. Khấu Thu đi lên, tự nhiên xe tự mình động.



Ánh vàng rực rỡ, thủy tinh lung linh, dù là Disney cũng không tạo ra được mộng ảo chân thực cỡ này.



Vốn tưởng xe bí đỏ này sẽ trực tiếp đưa mình đến hội trường, kết quả sau khi đâm nát vách tường, nó bay lên trời, tiện thể đâm nát luôn cửa sổ thủy tinh rồi xông ra ngoài.



Đối mặt với ánh trăng cách mình càng ngày càng gần, Khấu Thu đã hết cách nghẹn ra thành lời phát tiết tâm tình hiện tại.



Không biết đã bay bao cao, Khấu Thu chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, xe bí đỏ đột nhiên thay đổi phương hướng, phóng nhanh xuống mặt đất —



Đại sảnh triển lãm



Khấu Quý Dược nhấp một ngụm rượu nho, nhận được cảnh cáo đến từ Lận Ngang: “Ngươi cứ để mặc kệ Khấu Trấn cùng Mặc Tích ký hợp đồng?”



Khấu Quý Dược không phản ứng gì: “Nguyện vọng trưởng bối, đương nhiên nên vâng theo.”



Lận Ngang: “Xem ra ngươi đã có cách ứng đối.”



Khấu Quý Dược nâng chén cùng hắn, từ chối cho ý kiến.







“Là con gái nhà Tây Môn, trưởng thành thật xinh đẹp a.” Trước cửa, người người phát ra tiếng tán thưởng không dứt. Tây Môn Phiêu mặc một chiếc váy mộng ảo như công chúa, trên đầu đội một vòng nguyệt quế hoàng kim giá trị trăm vạn, tựa như nữ thần Daphne trong thần thoại Hy Lạp. Bộ trang phục hoàn mỹ tô đậm khí chất thanh lãnh của cô, xinh đẹp đến nỗi làm tim người loạn nhịp.



Đón lấy đông đảo tầm mắt kinh diễm, bước chân cô nàng cuối cùng dừng trước mặt Lận An Hòa: “Đã lâu không gặp, em đã trở về.”



Một màn gặp mặt tràn ngập lời văn thơ lãng mạn.



Nam chính cúi đầu, ánh mắt mang theo hồi ức.



Rốt cục, hắn giống như quét xong ký ức, mở miệng nói: “Cô là ai?”



Mọi người: …



Tây Môn Phiêu kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng khôi phục trấn định: “Anh Lận thật biết nói đùa.”



Lận An Hòa: “Bất luận tuổi tác hay vai vế, tôi đều là chú của cô.”



Không ít nam tử ở đây đều âm thầm lắc đầu, si tâm của giai nhân đặt sai chỗ a.



Chút nhạc đệm nho nhỏ này ngay khi Khấu Trấn cùng Mặc Tích cùng nhau lên đài liền kết thúc. Không ít người đều hướng tầm mắt về phía Khấu Quý Dược, muốn xem phản ứng của hắn ra sao. Đáng tiếc, hắn chỉ lo hàn huyên với Lận Ngang, ánh mắt không nhìn ra bất luận cảm xúc nào.



Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, khi Mặc Tích cầm lấy cây bút. Trong đám người đột nhiên truyền đến tiếng một cô bé: “Mẹ ơi, có xe bay trên trời kìa mẹ.”



Vị phu nhân dắt tay cô bé gật đầu xin lỗi mọi người chung quanh, sau đó sờ sờ trán cô bé: “Không được nói bậy.”



“Thật đó.” Cô bé vươn ra ngón tay mũm mĩm, chỉ ra ngoài cửa sổ.



Tất cả mọi người nhìn theo hướng cô bé chỉ —



Tám con tuấn mã màu trắng kéo chiếc xe bí đỏ lòe lòe ánh vàng rực rỡ. Ánh trăng bao phủ theo từng chút một xích lại, chiếc xe bí đỏ rực rỡ cũng càng ngày càng chói mắt.



“Thần tích a!” Có người khống chế không được la to.



Không có người trách cứ hắn, bởi vì thiên thần trong truyền thuyết hạ phàm cũng không khác gì cái này.