Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần

Chương 27 : Không phải mùa nắng nào cũng đẹp

Ngày đăng: 01:11 22/04/20


Những ánh nắng ban mai vươn mình thức giấc mỉm cười chào đón ngày mới, hương gió nhẹ mang ánh bình minh nhảy qua ô cửa sổ lô đùa trên khuôn mặt trắng mịn trượt xuống mái tóc mượt như tơ của nó, hạ vy trở mình mắt khẽ mở nhìn về phía bầu trời đầy ắp nắng ấm,nở một nụ cười



"hôm nay lại là một ngày đẹp trời" 



nó rất thích thời tiết dạo gần đây, sáng thì gió nhẹ cùng nắng nhạt đến chiều tối thì bầu trời chẳng còn lấy một giọt nắng mà thay vào đó là một màu xám nhẹ gió thổi miên man có chút hơi thở buồn bã khiến người ta cứ nhìn mãi về một khoảng không xa xăm chiêm nghiệm về cuộc sống, mang lại một cảm giác yên bình vô tận.



Hôm nay nó đi bộ đến trường nên ra khỏi nhà từ sớm, bước nhẹ trên con đường quen thuộc đã hai ngày trôi qua kể từ khi nó bắt đầu đi học lại và cũng là hai ngày Tử hy không tới lớp học.



ngắm nhìn khung cảnh trước mắt nó chợt nhận ra có rất nhiều thứ mới mà trước đây mình chưa từng nhìn thấy, à không... Không phải mới lạ



mà những thứ này đã tồn tại ở đây rất lâu rồi chỉ là nó chưa từng để ý đến mà thôi, cổng trường dần hiện ra trước mắt học sinh cũng đã đến khá đông,



Hạ vy lại nhận ra một điều nữa, ngôi trường này luôn như thế vào buổi sớm sẽ chẳng bao giờ có chuyện vắng vẻ dù nó có đi học sớm hơn nữa thì khi đến trường cũng mãi mãi không bao giờ là người đầu tiên, mải suy nghĩ hạ vy không nhận ra mình đã rảo bước đến giữa sân trường đôi mắt nó thoáng qua tia bất ngờ cùng vui mừng khi thấy bóng dáng tử hy trước mặt, vậy là cậu đã đi học rồi sao? 



Tử hy đang bước ngược về phía nó tưởng như cậu đang đến gần mình trong lòng có gì đó khẩn trương vui sướng nhưng một lần nữa nó nhận ra đôi mắt của cậu thật lạnh thủy chung nhìn về phía trước không hề đoái hoài liếc nó một cái, hai tay vẫn đút túi quần tiêu sái bước đi khiến nó nhớ ra rằng bản thân mình đã làm tổn thương cậu một cách sâu sắc 



chính nó là người muốn rời xa cậu vậy nên nó cần phải chấp nhận điều này, hít một hơi dài đôi mắt của nó cũng giống cậu nhìn thẳng về phía trước gồng mình bước đi một cách tự nhiên nhất, hai người bước qua nhau như người dưng xa lạ khoảnh khắc ấy... Chỉ có một loại cảm giác đó là "đau" nhưng tiếc thay lỗi đau lại chẳng hề giống nhau, một người đau vì "tình ái" còn người kia lại đau vì "tình bạn" nỗi đau vì tình bạn ai dám bảo nó không đáng sợ 



ai dám bảo nó không thể sánh bằng tình yêu nó thậm chí còn ghê gớm hơn thế nhiều



"nhưng tại sao chứ? Tại sao nỗi đau ấy không thể hoà thành một? Tại sao em không thể yêu tôi dù chỉ một lần? Tại sao một chút tình cảm thoáng qua thôi em cũng chẳng bố thí cho tôi?" Đó là tiếng lòng của một chàng thanh niên ngoài lạnh nhưng bên trong thì dậy sóng dữ dội. Nó biết bản thân mình sai trước là nó không cần mối quan hệ này nên cũng chẳng còn mặt mũi đâu nhìn cậu nếu tử hy đã có thể buông tay vậy nó cũng nên vui thay cho cậu



"VŨ HẠ VY"



Bước chân của nó khựng lại một lần nữa bởi một thanh âm không lạ cũng chẳng quen 



Da huy chạy đến trước mặt nó đôi mắt biết nói mỉm cười rạng rỡ không hiểu sao Da huy luôn đem lại cho nó cảm giác thoải mái vui vẻ khi ở gần cậu 



- Hạ vy thật không hiểu nổi cậu con gái con nứa gì mà hậu đậu,luộm thuộm



- Há (không phải mới sáng sớm đã muốn khai ngòi chiến tranh rồi chứ)



- "Há" với "Hớ" cái gì nhìn xem dây giày buộc cũng không chắc bị tuột rồi kìa nhỡ dẵm phải rồi ngã cắm đầu xuống đất thì sao? Chết ra đấy tôi không đem xác về cho đâu nhá



Dứt lời Da huy cúi xuống định buộc lại dây giày cho nó, hạ vy còn chưa kịp cảm kích mặt đã đen lại bĩu môi thầm rủa "cái tên này lại thích làm màu" trước bàn dân thiên hạ cậu ta đến "nửa ngày" còn không cúi người xuống được nói gì đến thắt dây giày,



bày đặt làm trò ga lăng giống mấy cảnh quay lãng mạn được đạo diễn quay chậm trong mấy bộ phim hàn xẻng nữa chứ chỉ thiếu chút nhạc nữa thôi... thiệt tình!!!, trong phim nhìn còn được chứ ngoài đời thì thật muốn đá phăng cậu ta ra xa một chút!!!! mất thời gian 



nó nhanh nhẹn cúi xuống thắt lại dây giày vừa hay ai kia cũng kịp cúi xuống khoảng cách hai người bọn nó lúc này không gần cũng không xa nhưng đủ cho trái tim của một chàng trai lệch đi vài nhịp, nó thắt dây giày xong thì đứng phắt dậy phủi tay còn Da huy mặt phiếm đỏ thẹn quá hoá "dại"
"cháu cứ làm thế đi nếu muốn thiên băng rời xa gia đình cháu mãi mãi" 



thiên anh tức giận chống hai tay vào bàn



- ông nói vậy là có ý gì ông đang đe doạ tôi sao?



- cháu nên biết băng nhi từ nhỏ đã sống bên cạnh ta xem ta như cha đẻ của mình vậy cháu nghĩ nó liệu có tin cháu không



- đã có chứng cứ này tôi còn sợ ông uy hiếp nữa sao? nực cười



- cứ cho là vậy nhưng cháu thử nghĩ đi nếu bây giờ cháu đón băng về nhà sẽ kéo theo bao nhiêu chuyện nữa chứ? nên nhớ nguyễn thị đã công bố chỉ có một vị tiểu thư, hơn nữa thiên băng còn quá nhỏ để đối diện với chuyện này nó không như cháu được đào tạo từ bé nó chỉ là một cô gái 16t thậm chí tâm hồn còn ngây thơ hơn thế nữa kìa, để nó về cùng cháu rõ ràng là kiến nó gặp nguy hiểm



- cái đó chúng tôi sẽ chịu trách nghiệm không đến lượt ông phải bận tâm, chẳng nhẽ một gia tộc thứ sáu thế giới lại không thể bảo vệ cho thiên băng ư?



- theo ta cứ đợi đến lúc băng nhi đủ 18t khi con bé trưởng thành ta sẽ nói cho nó biết sự thật như vậy được không như thế con bé sẽ đỡ bị tổn thương hơn



- ông lại muốn lừa tôi nữa sao 18t là một khoảng thời gian quá dài hơn nữa tôi thừa biết ông rất thương nó sẽ tự khắc có cách giải quyết tốt nhất để giảm mức độ tổn thương cho con bé, điều đó bây giờ là trách nghiệm mà ông bắt buộc phải làm, 1 tuần... thời gian



Tôi cho ông chỉ có 1 tuần để nói ra sự thật nếu không tự tôi sẽ đến cho con bé biết... đến lúc đó để thiên băng chấp nhận sự thật và quay về bên chúng tôi, tôi sẽ bất chấp thủ đoạn nếu có vô tình gây tổn thương cho nó thì cũng đành chịu thôi mà tôi chắc rằng ông sẽ không muốn thấy con bé đau lòng đâu đúng không? vậy nên tự mình giải quyết đi.



Trần lập đen mặt trán nổi na vạch huyết trắng, thiên anh thực sự không còn đơn giản đã sớm nắm trong tay điểm yếu của ông khiến ông lực bất tòng tâm không thể phản kháng



cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra bao nhiêu năm nay ông đã cố phong toả mọi thông tin về hạ vy vậy mà... Dù sao cũng là lỗi của ông



chính ông đã hủy hoại tuổi thơ của cô, Thiên anh nhếch mép ra khỏi phòng trần lập lại cất lời 



"dù con có tin hay không nhưng năm đó những gì ta đối với con đều là thật không một chút giả dối" 



nở nụ cười trào phúng tràn đầy khinh bỉ cô đáp lại:



- Cảm ơn nhưng chữ "thật lòng" của ông tôi không dám nhận, Khi con người ta biết đến hai từ phản bội, Thì nhân cách cũng sẽ đi vào bóng tối, Đó là quy luật của con người, Và lúc đó ta sẽ lại được biết thêm hai từ trả giá... Tôi nói vậy phải không giám đốc vũ



Thiên anh bật cười rồi bỏ đi để lại ông lập trong phòng tâm trạng không thể diễn tả thành lời chỉ có đôi mắt buồn vô hạn lộ rõ sự bế tắc tột cùng



ngoài kia trời vẫn đẹp vẫn yên bình ánh nắng vẫn chan hoà ấp áp nhưng trong lòng ông lại là một màu đen tuyệt vọng giông tố lại sắp kéo đến, nắng không phải lúc nào cũng đẹp và rực rỡ cái đó còn tuỳ thuộc vào lòng người.



nhưng xét cho cùng nếu có thể quay lại quá khứ ông cũng vẫn có quyết định như vậy, có thể cho rằng ông ích kỷ nhưng quãng thời gian chung sống với hạ vy là thời gian hạnh phúc nhất của ông dù sau này có phải trả một cái giá đắt nhường nào thì ông cũng không hối hận