Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần

Chương 45 :

Ngày đăng: 01:11 22/04/20


Đến lúc ra về Hàn vũ đột nhiên có chuyện phải đi trước nên nhờ lãnh phong đưa nó về, chỉ tội chú vệ sĩ của nó phải làm shipper mang đồ về tận nhà cho cả Hàn vũ



Kỳ thực hàn vũ không hề có bận gì cả, chỉ là anh chợt nhận ra thằng bạn thân Lãnh phong của mình hình như bắt đầu nói nhiều hơn khi tiếp xúc với thiên băng vậy nên anh muốn cho hai người họ nhiều thời gian một chút



Lãnh phong lái Chiếc siêu xe có giới hạn F60 America chạy băng băng trên đường, nó ngồi ở ghế phụ mà cảm thấy ngột ngạt bởi cái không khí tĩnh lặng này



Lúc nãy trong khi uống cafe đã im lặng rồi bây giờ lại càng lặng im hơn nữa, nó vốn không thể chịu thêm được



Thiên băng nuốt nước bọt quay sang hỏi lãnh phong để bắt chuyện



- lãnh phong tôi hỏi anh một chuyện được không?



- nói_ Lãnh phong đáp hờ hững nhưng đối với nó lại là một cơ hội vàng hiếm có



thiên băng thả lỏng người hí hứng hỏi:



- này! sao anh Lạnh lùng thế?



- không biết



- à, hay là anh sống ở nước ngoài từ nhỏ nên không thông thạo ngôn ngữ Việt Nam? 



- ( im lặng)



- nếu vậy thì anh đừng lo tôi có thể dạy anh mà, tuy tôi bị mất trí nhớ nhưng vốn tiếng việt vẫn rất "đỉnh", anh cứ yên tâm đi



Nó nheo mắt vuốt cằm giống như một nhà thông thái



- nhưng mà nhìn anh không giống như không thông thạo tiếng việt nha! à hay anh sợ khi nói chuyện sẽ nói không lại người ta sao? 



- ( Im lặng)



- hay là anh ngại giao tiếp? anh mắc chứng bệnh sợ tiếp xúc? Theo tôi con người sống không nên khép kín quá không, không biết sao anh có thể chịu được sự yên lặng này nữa chậc chậc!



- ( vẫn im lặng bắt đầu tỏa hàn khí)



Nó cứ thao thao bất duyệt mà không để ý đến tảng băng bên cạnh mặt đã đen lại đang không ngừng tỏa hàn khí khiến nó phải xoa xoa bả vai thốt lên "sao tự dưng lạnh thế nhỉ?" Thiên băng vẫn không biết trời cao đất dày là gì, cố nói nốt ý còn lại trong đầu




- thôi tôi biết rồi, cô mau lên xe đi tôi chở cô về



- (nó vẫn hậm hực) không cần! tôi tự đi bộ về biết đâu lát nữa anh lại nổi hứng lên bỏ tôi ở giữa đường như bạn anh thì sao?



- tôi sai rồi, tôi không nên để Lãnh phong đưa cô về được chưa? Mau lên xe chúng ta đi về



- tôi không lên xe, tránh xa tôi ra! tôi không muốn lại gần anh



Hàn vũ thở dài có lẽ anh đã sai khi nghĩ Lãnh phong sẽ thay đổi khi ở bên thiên băng, làm gì có chuyện tảng băng ấy chịu tan chảy chứ, giờ lại được cái cô này nữa, giận cá chém thớt



- cô chắc chứ? Ở đây khó bắt xe lắm đấy đi đến tối cũng không ra được đường lớn đâu, hơn nữa ở đây về đêm có nhiều ma với cướp cô vẫn muốn đi bộ về à?



- Cút Đi_ nó giận dỗi



- được thôi!



Hàn vũ quay ra không thèm để ý đến nó nữa lái xe đi nhưng cũng không chạy quá nhanh, lần này thiên băng quả thực không thể chịu được nó tháo một chiếc giày ra ném thẳng về phía xe của anh kèm tiếng hét "Dừng Lại Cho Tôi"



Lực ném của thiên băng quả thực rất chuẩn chiếc giày của nó bay thẳng vào phía ghế sau của xe, 



Hàn vũ nhìn qua gương chiếu hậu bật cười rồi quay đầu xe chạy lại, bước xuống trên tay là chiếc giày của nó



"Sao vậy? Lúc nãy đuổi tôi dữ dằn lắm mà"



Mặt nó hằm hằm, nắm chặt tay vo thành đấm, mắt đỏ hoe dí vài giọt nước



- Anh Thật Là Quá Quắt Nói Đi Là Đi Ngay, Con Gái Người Ta Giận Dỗi Một Chút Anh Không Biết Dỗ Dành À? Anh Có Phải Đàn Ông Không Thế? Anh Có Biết Tôi Đứng Đây Hơn 1 Tiếng Rồi Không Hả? Đồ Không Có Lương Tâm, Lại Tính Bỏ Tôi Như Bạn Anh Đã Quẳng Tôi Đi Đúng Không Hả?



Nó mất kiểm soát hét toáng lên, Hàn vũ cũng cảm thấy có lỗi nhưng sự thật thì anh thấy buồn cười nhiều hơn 



cúi xuống đi giày cho nó "tôi sai rồi được chưa? Lỗi là ở tôi tất, cô bớt giận chưa?"



Anh đứng lên rồi mỉm cười "chúng ta về thôi, tôi đưa cô đi chơi được không?"



Nó hức..! hức..! rồi ngoan ngoãn gật đầu lên xe quả thực đứng ngoài đường trong tình trạng không điện thoại, không taxi hay xe cộ hơn một tiếng đồng hồ, thiên băng cũng đã tưởng tượng ra cái viễn cảnh chập tối trộm cướp rồi ma mãnh các thứ, nói gì thì nói nó cũng là con gái cũng biết sợ thành ra lúc gặp người quen mới tủi thân rồi giận nảy như thế.