Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần
Chương 69 : Bởi vì yêu
Ngày đăng: 01:11 22/04/20
bịch...! bụp...!
nó và Hàn vũ đang cùng nhau đấu võ tại sau biệt thự, nơi đây được tu sửa dành riêng cho việc luyện tập của nó, thiên băng tấn công dồn dập bởi khá không hài lòng trước việc Hàn vũ luôn phòng thủ mà không tấn công như kiểu nó không phải đối thủ của anh vậy, còn Lãnh phong anh chỉ lặng yên ngồi ôm chiếc laptop ngón tay không ngừng di chuyển một cách thành thục, mặc kệ mọi âm thanh hỗn tạp bên tai bởi khi làm việc thì anh vô cùng chú tâm.
Quản gia đột ngột đi tới, vừa hay lúc thiên băng vật ngã đối thủ trước mắt, kết thúc trận đấu tuy vậy trong lòng không một chút thoải mái
- tiểu thư!_lão quản gia gọi cúi gập người như một thói quen
- có chuyện gì?
- có khách đến tìm tiểu thư
- (thiên băng nhíu mày, cầm chai nước tu một hơi) là ai vậy?
- là một chàng trai trẻ, nói là bạn của tiểu thư
- được rồi, ông ra tiếp khách đi cháu sẽ ra ngay
quản gia làm theo như lời nó nói sống đã từng ấy tuổi trong giới này ông thừa biết người con trai đó là ai chỉ là con người không nên thể hiện mình biết quá nhiều,
Hàn vũ dùng khăn lau mồ hôi: “đó là ai? em có bạn từ khi nào vậy?”
Lãnh phong tay vẫn làm việc tưởng như không quan tâm đến lại cất lời thay nó trả lời câu hỏi: “còn ai vào đây nữa”
nó nhìn anh mỉm cười tà mị, Hàn vũ bên cạnh cũng chợt hiểu rồi cười khẩy
tiếp đó thiên băng cùng Hàn vũ cầm lấy một bộ quần áo từ tay hai người hầu gái rồi cùng nhau bước vào 2 phòng thay đồ bên cạnh
5 phút sau tại phòng khách
Nó và Lãnh phong cùng nhau bước đến, trước mắt họ chính là Tử hy người con trai đẹp tựa nhân vật 3D từ game bước ra, biểu cảm đầu tiên của cậu chính là bất ngờ trước sự có mặt của Lãnh phong cậu biết rằng họ là bạn thân nhưng không nghĩ rằng nó và anh lại thân đến mức lúc nào cũng có mặt cạnh nhau như vậy.
- thật bất ngờ đấy tử hy! làm sao cậu biết nhà tôi vậy?_nó mỉm cười mời cậu ngồi xuống đồng thời cũng ngồi phía đối diện
- không có gì là khó khăn nếu như cố gắng tìm kiếm
- ồ thì ra là vậy, nhưng cậu đến đây tìm tôi chắc hẳn có việc quan trọng?
- bốc hơi? phải cô ấy đã chết rồi
- sao cơ? Anna... sao có thể...
- đó chính là sự thật
James chợt bật cười, một nụ cười chua chát, ánh mắt hắn phủ một màu đau thương, quay lưng bước đi bởi vì hắn biết lời nói của nó không bao giờ là đùa cợt, thiên băng chợt hét lớn
- Anh Có Từng Yêu Anna Không?
- (jame quay lại đối diện với nó) còn quan trọng sao?
- Anna rất yêu anh, cô ấy có thể vì anh mà chết vì không thể quên được ngày hôm đó mà cô ấy đã chấp nhận chết cùng anh
- không! cô ấy không hề yêu tôi, cô ấy chỉ yêu chính mình mà thôi, tôi có thể vì cô ấy mà sống đó mới là tình yêu đích thực,
- cô ấy không biết anh còn sống
- cho dù là vậy Anna vẫn phải tiếp tục sống, bởi trong bụng cô ấy đã mang cốt nhục của tôi, tôi chấp nhận sống trong sự hy sinh của ba mẹ mình, chấp nhận bỏ qua hết tất cả chỉ mong cùng Anna sống hạnh phúc làm lại cuộc đời nhưng có lẽ tình yêu của chúng tôi chưa đủ lớn hoặc do Anna quá ích kỷ.
Thiên băng nhìn sâu vào đôi mắt buồn của chàng trai trước mắt, nó từ từ ôm anh vào lòng như để an ủi
phập...! ửm...!!
âm thanh khẽ phát ra trong lúc ấy nó rút từ tay áo mình ra một con dao găm nhỏ đâm James từ phía sau, đó chỉ là vết thương rất nhỏ nhưng cũng khá sâu, thiên băng ôm James khẽ thì thầm vào tai hắn: “tôi không hề liên quan gì đến anh, chuyện này coi như đã kết thúc, nhưng nhát kiếm anh dành cho tôi, tôi không thể không thể không trả”
dứt lời nó rút lưỡi dao ra một cách dứt khoát, james nhíu mày đau đớn nhưng hắn cũng hiểu đó là điều mình đáng phải chịu, cười trong đau đớn nên nụ cười ấy có phần vặn vẹo, james đáp lại nó: “tôi hiểu, sau này có cơ hội mong được gặp lại”
—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�
Ánh trăng phủ một tầng mây mỏng, thiên băng mệt nhoài vì mất máu nó đã rũ bỏ bộ mặt lãnh huyết khi yên vị trong phòng mình, vết thương tuy đã được băng bó nhưng vẫn còn đau âm ỉ khó chịu nó rất muốn nghỉ ngơi cả người lả đi vì mệt mỏi, nhưng cứ nhắm mắt lại hình ảnh Anna lại hiện về thiên băng không ngờ rằng cô ấy khi đó đã mang thai, còn nữa câu nói của james cũng đi sâu vào tiềm thức của nó “tôi có thể vì cô ấy mà sống, đó mới là tình yêu đích thực”
một ý nghĩ lướt qua, nếu như Anna đủ mạnh mẽ sống tiếp thì bây giờ sẽ là một kết thúc viên mãn thiết nghĩ James có thể quên đi hận thù chấp nhận sống với người con gái đã giết ba mẹ mình đó không phải chuyện dễ dàng chứng tỏ tình cảm hắn dành cho Anna là vô cùng lớn.
Đêm nay không khí đã trở lạnh kết thúc những giây phút cuối cùng của mùa hè, cơn mưa đầu mùa lại tiếp tục rả rích rơi, cuộc sống mỗi người đều phải tự mình trải qua và đối diện với nó, thiên băng cũng không dư giả tâm trí đến nỗi sẽ định suy nghĩ về chuyện này quá nhiều.