Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
Chương 14 :
Ngày đăng: 23:58 21/04/20
Cổ Tiểu Ma không thể tin mà ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy gương mặt tao nhã kia đang nhìn nàng một cách cao cao tại thượng. Rõ ràng vẫn thanh nhã
như thế, nhưng lại khiến tất cả các đệ tử của Huyền Âm giáo không rét mà run.
”Lục sư huynh...”
Nàng nói rất nhỏ, cả người không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.
Mạnh Trạch Hư mỉm cười: “Huynh cũng không muốn để cho muội biết, nhưng hiện
tại muội đã phát hiện, cũng không còn cách nào khác.”
”Vì sao...” Giọng Cổ Tiểu Ma có chút run rẩy: “Huynh không về Thiên Diễn sơn thì
thôi, vì sao lại còn làm giáo chủ của Huyền Âm giáo? Huynh cũng biết sư
nương bà ấy...”
Mắt Mạnh Trạch Hư hơi chuyển, Thiên Cẩu thấy thế, vội nói: “Cổ cô nương, giáo chủ của chúng ta và Thiên Diễn phái có chút chuyện xưa, mặc dù đó là chuyện tốt, nhưng cũng không nên nhắc lại
nữa.”
Cổ Tiểu Ma không nhìn ông ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Mạnh
Trạch Hư, trên dưới Huyền Âm giáo này, còn chưa có ai dám nhìn chằm chằm vào giáo chủ như vậy. Nàng cứ nhìn như thế, nhưng Mạnh Trạch Hư cũng
nhìn nàng, giữa đại sảnh ngay cả một tiếng thở mạnh cũng không có.
Qua một lúc lâu sau, cuối cùng nàng cũng tiếp nhận sự thật này, nhìn cả một hồi cũng không thấy Mạnh Trạch Hư có chút uất ức khổ sở nào, vì thế lắc lắc đầu, buông tha cho chút nghi vấn đầy sinh động trong đầu mình, khẽ
nói: “... Huynh cứ làm giáo chủ ma giáo của mình thì được rồi, đang yên
đang lành còn bắt muội làm gì?”
Mạnh Trạch Hư cười không đáp, từ
nhỏ Cổ Tiểu Ma đã không có cách nào với vị lục sư huynh này, không khỏi
nhớ lại, đáy lòng vừa có chút thanh tịnh lại bắt đầu loạn cả lên, Mạnh
Trạch Hư chỉ đến sau Tác Oanh một năm, tình cảm sư huynh muội hơn mười
năm, sao hắn chưa chết, hơn nữa lại còn trở thành giáo chủ của Huyền Âm
giáo? Vốn dĩ Cổ Tiểu Ma đã không lanh lợi mấy, lúc này càng cảm thấy
nhức đầu hơn, trong lúc hỗn loạn còn có thể nghe được Mạnh Trạch Hư sai
người đưa nàng về phòng, nàng cứ như vậy mà đi theo người kia, ra khỏi
hoa viên ngoặt sang phải, đột nhiên lại cảm thấy có một bóng người vô
cùng quen thuộc ở phía trước, người nọ mặt áo choàng đen bình thường của đệ tử Huyền Âm giáo, không thể nghi ngờ gì chính là đệ tử của Huyền Âm. Nàng nghi ngờ nhìn một hồi, đột nhiên nhận lấy ánh mắt của dẫn đường,
lúc này mới phát hiện người dẫn đường đúng là Huyền Sắc.
Cổ Tiểu
Ma đi cùng với hắn, tuy bình thường không có cảm tình tốt, nhưng cũng có thể coi như là người quen. Nàng thấp giọng hỏi: “Giáo chủ của các người thượng vị bằng cách nào vậy?”
khỏi rương, kéo Cổ Tiểu Ma đến một góc.
”Tiểu Ma Cô à, muội bắt ngũ sư huynh tìm người cực khổ quá!”
”Huynh đến cứu muội sao?” Mắt Cổ Tiểu Ma sáng lên: “Không phải huynh đã xuống
núi đi tu luyện với nhị sư huynh rồi à? Sao biết muội bị bắt đến đây?
Còn lục sư huynh...”
Nhắc tới Mạnh Trạch Hư, Phó Diệp Văn cũng
nhíu mày: “Huynh và Vân Tiêu sư huynh muốn đến Linh Bảo phái mời lục sư
thúc trở về, ngẫu nhiên nhìn thấy một bóng người rất giống với lục sư đệ nên theo tới đây, lại biết hắn chính là giáo chủ ma giáo. Năm đó huynh
trơ mắt nhìn đệ ấy... Trong này có điều kì lạ, huynh đã viết thư về cho
sư phụ, sau đó lại nhận được thư do đại sư huynh dùng linh thứu (thứu =
đại bàng) truyền đến, nói muội đã bị Huyền Âm giáo bắt, nhị sư huynh đã
đến tụ họp với đại sư huynh, huynh lại lẻn vào ma giáo, hi vọng có thể
tra ra tung tích của muội.”
Cổ Tiểu Ma gặp ngũ sư huynh thì hệt
như người đã tìm được tổ chức, cảm thấy rất vui vẻ: “Thì ra hôm nay bóng người quen thuộc mà muội nhìn thấy là huynh, muội đã nói là tại sao lại nhìn quen mắt vậy mà...” Nàng ngừng một chút, lại nói: “Mới vừa rồi là
ai nói chuyện với lục... Mạnh Trạch Hư vậy?”
Phó Diệp Văn lắc
đầu: “Huynh không thấy rõ, chỉ trốn vào cho nhanh thôi, toàn nghe bọn họ nói về bức hoạ gì đó... Dường như là đang tìm người.”
Cổ Tiểu Ma gật đầu, vội la lên: “Huynh biết bọn họ để bức hoạ kia ở đâu không?”
Phó Diệp Văn không đáp, có chút không hiểu tại sao nàng lại sốt ruột chỉ vì một bức hoạ như thế. Trầm ngâm một chút thì nhân tiện nói: “Tiểu Ma Cổ, nơi đây không thể ở lâu, muội nhanh trở về đi, tránh việc người của ma
giáo sẽ sinh nghi. Huynh đi tìm nhị sư huynh, đêm mai giờ này, bọn ta sẽ cứu muội ra ngoài.”
Cổ Tiểu Ma không tìm thấy bức hoạ kia, nghe
Phó Diệp Văn nói vậy thì liền đáp ứng, dù sao chuyện này còn tốt hơn
việc chạy trốn không đầu không đuôi của mình. Phó Diệp Văn bỏ lại một
câu “Muội phải cẩn thận” rồi vội vã hoà vào màn đêm.
Cổ Tiểu Ma ngây người một lúc, sau đó lại vỗ đùi.
Con bà nó, nàng về phòng bằng cách nào bây giờ?