Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
Chương 13 :
Ngày đăng: 23:58 21/04/20
Cổ Tiểu Ma và Huyền Sắc vừa tìm thấy một chỗ để ngủ thì lại phát hiện
không thấy bóng dáng của Thiên Cẩu đâu. Nàng đảo mắt, vừa định nói
chuyện, Huyền Sắc liền chớp mắt cười: “Tả hộ pháp về giáo phái tìm người đến đón ngươi, đừng mong trốn được. Cho dù ngươi có thắng được ta, nếu
không biết ngự kiếm thì làm thế nào để ra khỏi khu rừng này đây?”
Cổ Tiểu Ma suy nghĩ một chút, không thể không thừa nhận lời Huyền Sắc nói
cũng có chút đạo lý, cuối cùng chỉ có thể nhụt chí ngồi bệt xuống đất,
chán nản lấy mấy nhánh cây mà chắp lại thành hình người. Lúc nàng đang
chắp mấy nhánh cây này lại thành hình người, đột nhiên bọn chúng lại nói chuyện, nói rằng nó tới để cứu nàng. Bỗng chốc có rất nhiều người bằng
nhánh cây chạy tới, cùng đuổi Huyền Sắc đi, kéo Cổ Tiểu Ma bỏ chạy, trên mấy người cây nhỏ này còn có thêm khuôn mặt của Mạc Khinh Viễn.
Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu, bốn phía im ắng, nàng vẫn ngồi im tại chỗ. Thì ra
cũng chỉ là một giấc mộng. Giấc mộng này vô cùng buồn cười, lại còn
khiến nàng bắt đầu có chút chua xót.
Nếu hiện giờ Huyền Sắc vẫn chưa ngủ, nhất định sẽ nhìn thấy nàng đã không còn dáng vẻ thờ ơ như trước.
Muội trưởng thành hơn Tác Oanh, cẩn thận một chút, huynh sẽ chờ thời cơ đến cứu muội.
Lúc nói sẽ đến cứu ta thì hay lắm.
Nhưng sao giờ vẫn chưa đến.
Nàng đá bay một viên đá, người làm bằng nhánh cây vào tối qua đã bị ngũ mã
phanh thây. Dường như trong lòng đã dễ chịu hơn không ít , Cổ Tiểu Ma
ngẩng đầu, nhìn Huyền Sắc đang ngủ say, lại bắt đầu suy nghĩ đến kế
hoạch chạy trốn của bản thân.
Đáng tiếc khi nàng đang toan tính
đến vô cùng hưng phấn, Thiên Cẩu đã trở lại. Cổ Tiểu Ma đứng lên theo
bản năng, lại thấy Thiên Cẩu đang nhìn chằm chằm về phía nàng, ánh mắt
đó có chút kỳ lạ, nó giống hệt với ánh mắt khi Úc Lưu nhìn nàng rồi nói
muốn ăn Linh Chi ngàn năm như đúc!
Lòng nàng lại bắt đầu nổi lên
một hồi trống, không tự giác mà lui về phía sau hai bước, bất chợt lại
đụng vào thứ gì đó. Vừa quay người lại thấy được khuôn mặt cười đến
không có ý tốt nào của Huyền Sắc.
Gáy nàng nhói lên, sau đó lại cảm thấy trời đất quay cuồng.
Huyền Sắc vác Cổ Tiểu Ma ốm tong ốm teo lên vai như một bao cỏ, vừa định oán
giận sao bản thân mình luôn là người phải động thủ, lại phát hiện đột
nhiên có một hắc y nam tử đi ra từ phía sau lưng Thiên Cẩu, tuy ngũ quan bình thường không có gì nổi bật, nhưng vẫn có chút tao nhã không thể
nói bằng lời. Chỉ thấy khi Huyền Sắc nhìn thấy hắn, trán đã toát mồ hôi
lạnh, lắp bắp nói: “Thuộc hạ... Thuộc hạ tham kiến giáo chủ.”
... Cơ quan mật thất trong truyền thuyết.
Hưng phấn, mấy loại cơ quan được thiết lập này chính là nơi để tàng trữ bảo
bối hay những bí mật lớn mà không muốn người khác biết. Cổ Tiểu Ma cười
rộ lên một cách đầy tà ác, dè dặt cẩn thận rút bội kiếm ra dò đường, rất nhanh nàng đã bị khe hở trên tường kia hút vào.
Có chút kỳ lạ.
Cổ Tiểu Ma đi thẳng về phía trước, lòng vô cùng thất vọng, thì ra mặt sau
của khe hở kia cũng không có gì, chỉ là một mật đạo mà thôi. Mật đạo này rất tối, cũng không biết liệu phía trước có cạm bẫy gì không. Nàng đi
mất thời gian nửa nén hương, chỉ cảm thấy không khí càng lúc càng ít,
ngay cả hít thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn. Lúc đang muốn quay trở
về, đột nhiên lại nhìn thấy ở phía trước có một chút ánh sáng.
Lối ra! Trong thoáng chốc Cổ Tiểu Ma lại giống hệt như một chú chim nhỏ vui vẻ chạy về phía trước.
Thích ứng với bóng tối, đột nhiên lại nhìn thấy ánh sáng đã khiến nàng không
thể mở mắt nổi. Cổ Tiểu Ma che mắt, sau một lúc, nàng bỏ tay xuống, bất
chơt lại trợn tròn mắt.
Đại đường vô cùng rộng lớn.
Trên
trăm giáo chúng Huyền Âm giáo đông nghìn nghịt đang kinh ngạc nhìn người đi ra từ bức tranh chữ kia, thậm chí còn quên mất việc phải hỏi nàng là ai.
Cổ Tiểu Ma cúi đầu khom lưng nói: “Thực sự xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi, cứ tiếp tục, cứ tiếp tục nhé!”
Nói xong lại xốc bức tranh chữ kia rồi chui trở về.
...
Nàng quỳ trong phòng, uể oải nhớ lại xem bản thân đã phạm phải sai lầm gì.
Lúc này mới nghĩ ra, không biết là tên ngốc nào tạo ra mật đạo kia, lại
nối thẳng tới một chỗ quang minh chính đại như vậy, làm hại nàng bị bại
lộ rồi.
”Khởi bẩm giáo chủ, Cổ Tiểu Ma của Thiên Diễn phái đến.”
Đúng là giọng của Huyền Sắc, nàng nghiêng đầu, nhìn Huyền Sắc đang có phần run rẩy.
Cổ Tiểu Ma bị người ấn quỳ xuống mặt đất, cũng không dám ngẩng đầu nhìn
dáng vẻ của vị giáo chủ Huyền Âm giáo kia, dù sao cũng không thể không
đến gặp người ta một lần, nếu còn mạng trở về thì cũng có thể ba hoa với huynh đệ Đỗ gia kia một chút. Lúc nàng đang mơ màng, lại nghe thấy một
giọng nói ôn hoà vang lên: “Để nàng đứng lên đi.”