Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 12 :

Ngày đăng: 23:58 21/04/20


Thì ra dù Úc Lưu mỹ nhân là một người khá lạnh lùng, nhưng cũng là một kẻ... có thù tất báo.



Cổ Tiểu Ma không dám lỗ mãng, vì thế hài lòng giơ một ngón tay cái ra với

Úc Lưu, cười nói: “Lần này hai chúng ta đều ướt rồi. Từ nhỏ ta đã không

bao giờ bệnh, nhưng ngươi...”



Nàng còn chưa nói xong lại thấy

trên người Úc Lưu đang toả ra từng đợt khói trắng, đúng là nước đang bị

bốc hơi. Cổ Tiểu Ma cảm thấy bất bình: “Ngươi đúng là đồ gian xảo! Rõ

ràng ngươi đã có thể làm vậy... Còn hắt nước vào người ta làm gì!”



Úc Lưu bình tĩnh sửa sang lại vạt áo, sau khi trả thù xong thì tâm tình

cũng không tệ, cuối cùng phá lệ chủ động mở miệng hỏi: “Tại sao lại

không bệnh?”



Cổ Tiểu Ma ngẩn ra: “Ta cũng không biết, từ trước đến giờ đã luôn kì quái như vậy rồi.”



Nàng hơi thất thần. Úc Lưu nhìn nàng đầy thâm ý, không biết trong đầu đang

suy nghĩ việc gì. Cổ Tiểu Ma có chút không được tự nhiên, đột nhiên

chuyển chủ đề: “Hiện giờ ngươi cũng thấy rồi, ta bị người của Huyền Âm

giáo bắt, không có cách nào để giúp ngươi khôi phục nguyên khí được.”



“Vì sao bọn họ lại bắt ngươi?” Úc Lưu lạnh nhạt hỏi.



Cổ Tiểu Ma lấy cái túi thêu kia ra đưa cho hắn, Úc Lưu vuốt ve nó lúc lâu, ngửi một chút rồi mới hỏi: “Đây là mầm của Linh Chi, sao ngươi lại

có...?”



Cổ Tiểu Ma lắc đầu, sờ tóc: “Chẳng lẽ bọn họ bắt ta chỉ vì thứ này thôi sao?”



“Ngươi lấy thứ mầm này ở đâu?”



“Không biết, sư nương nói lúc nhặt được ta thì trên người ta đã có nó rồi.”



Úc Lưu ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn Cổ Tiểu Ma. Nàng cũng hơi choáng

váng, trong lúc bất tri bất giác lại nói hết tất cả cho hắn biết rồi,

tên này trốn mất mấy ngày mà Thiên Cẩu cũng không phát hiện, cộng thêm

việc hắn đã từng bị trói thành như vậy trong giấc mơ của nàng, xem ra

người này rất lợi hại, không chừng còn có lai lịch rất lớn. Không biết

có phải bằng hữu hay không, tiết lộ nhiều chuyện như vậy cũng không tốt. Cổ Tiểu Ma nhíu mày, lọt vào tầm mắt của Úc Lưu lại trở thành có chút

khó chịu.



“Có lẽ bọn họ muốn bắt ngươi để hầm canh cũng không chừng.” Ngày thường Úc Lưu rất lạnh nhạt, nhưng đêm nay lại nói rất nhiều.



Tất nhiên Cổ Tiểu Ma thích hắn ít nói hơn một chút. Nàng ném cho hắn một

ánh mắt ngươi thật hoang đường, đột nhiên lại cảm thấy những lời này có

chút quen thuộc, dường như thật lâu trước kia, bản thân cũng đã từng sợ

bị người hái mang về hầm canh. Cổ Tiểu Ma lắc lắc đầu, nỗ lực phân tán

suy nghĩ không bình thường này, vài ngày nay có rất nhiều chuyện xảy ra, đầu óc nàng cũng bị chúng làm hỏng rồi.



Trong mắt Úc Lưu lướt qua một tia sáng khó đoán, lạnh nhạt hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”



Cổ Tiểu Ma nhặt cuộn tranh ướt đẫm dưới đất lên, đi đến bên giường chỉ vào vũng nước đọng Úc Lưu để lại trên giường, làm một cái thủ thế muốn hắn

đi hong khô.



Đầu Úc Lưu có mấy vạch hắc tuyến, ẩn nhẫn rũ mắt: “Không làm.”



Cổ Tiểu Ma lại bày ra dáng vẻ ngươi thật tuỳ hứng, vô cùng đau đớn nói:

”Úc Lưu công tử, đây chính là chỗ ở đêm nay của chúng ta đấy, trò này

không thể đùa được đâu.”
Cổ

Tiểu Ma hưng phấn khác thường, nàng còn chưa thấy tận mắt cảnh cá chạch

tinh bước ra khỏi bức hoạ kia đâu. Chỉ tiếc ngồi bên bờ sông một lúc

lâu, Úc Lưu mỹ nam vẫn nằm trên ghế mây mà không hề nhúc nhích, không

phải là hai ngày nay đã nghẹn đến chết trong tranh rồi chứ?



Lúc nàng đang mê man suy nghĩ, đột nhiên một giọng nói dễ nghe lại vang lên bên tai: “Chuyện gì?”



Suýt chút nữa Cổ Tiểu Ma đã ngã nhào vào hồ nước, lại nhìn cuộn tranh trên

mặt đất, quả nhiên đã không còn bóng dáng thanh y kia. Nàng ảo não nói:

”Ngươi ra ngoài từ lúc nào vậy?”



Dường như tâm tình của Úc Lưu

rất tốt, chỉ nhìn nàng mà không nói gì. Cổ Tiểu Ma nghiêng đầu: “Ta cố ý hi sinh thời gian tắm rửa quý báu của mình để giúp ngươi ra ngoài hít

thở không khí đấy.”



“Hít thở sao?” Úc Lưu ngẩn ra: “Ta không biết là mình bị ngạt đấy.”



“Không ngạt mới có quỷ.” Nàng mang dáng vẻ ta đã biết hết rồi, nói: “Mỗi

ngày đều bị đèn nén, nằm trên ghế như vậy, khà khà, ngươi cho rằng ngươi là cá hố sao?”



...



Úc Lưu đưa lưng về phía nàng, khoé môi giật giật, dường như vô cùng khó chịu với cách so sánh này. Cổ Tiểu Ma

ngẩn ra, đột nhiên nhớ lại thứ gì đó, sinh vật đuôi dài cũng không chỉ

có mình cá chạch, không phải là... Vừa khéo bị nàng đoán trùng rồi chứ?



“Không thể ngờ được, ngươi vẫn là động vật dưới nước.” Nàng vô cùng tán thưởng nói.



Úc Lưu có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng: “Thì ra ngươi đã sớm biết rồi.”



Hắc tuyến đầy đầu Cổ Tiểu Ma, nàng lớn lên trong núi, cũng chỉ mới thấy cá

hố có một lần, hình như vào năm Mạc Vi năm mươi tuổi, con cá kia là một

phần trong đống hạ lễ mà chưởng môn của Thượng Thanh phái mang tới.



Tất nhiên Úc Lưu không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ hơi quay đầu, giọng nói

còn lạnh hơn so với lúc trước: “Ngươi biết cũng không sao, với ta cũng

không có vấn đề gì.”



Cổ Tiểu Ma còn chưa kịp phản ứng, Úc Lưu đã biến mất.



Làm cá hố mất mặt đến vậy sao?



Suy nghĩ này cũng chỉ chợt loé lên trong đầu Cổ Tiểu Ma. Nếu người này đã

có thể biết bên ngoài sẽ có chuyện gì, chắc chắn cũng không bị đè nén

lắm, uổng công nàng cảm thấy thương hại cho hắn. Nhưng dù có như vậy,

nàng cũng không thể công khai tắm rửa, chỉ thấm ướt khăn vải rồi lau

người, nhe răng nhếch miệng vẩy khô tóc, vừa lúc Huyền Sắc giải trừ kết

giới.



“Ta còn đang suy nghĩ, nếu động tác của ngươi chậm một

chút, có phải là ta đã được nhìn đến đã mắt rồi không.” Hắn nói một cách vô cùng thô bỉ.



Cổ Tiểu Ma chẳng hề để ý đến hắn: “Tiện nghi của nữ quỷ mà ngươi cũng chiếm sao?”



Chính là biểu cảm thờ ơ này. Huyền Sắc hơi run sợ, nữ tử này thật kì quái, rõ ràng không có chút lợi thế nào mà vẫn có thể bình tĩnh nói loại chuyện

vượt qua lẽ thường này với một nam nhân, dáng vẻ lười biếng kia, hệt như không có thứ gì có thể xâm nhập vào lòng nàng vậy.