Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 11 :

Ngày đăng: 23:58 21/04/20


“Ngươi giết ta.” Nàng gằn từng chữ.



Cổ Tiểu Ma hét lên một tiếng, lùi về phía sau mấy bước, hoảng sợ nói: “Không phải ta cố ý...”



“Ngươi là kẻ giết người.” Tác Oanh nhìn nàng đầy u oán, từ từ nhích lại gần nàng.



“Muội là tỷ muội của ta, sao ta có thể giết muội được! Tác Oanh, Tác Oanh...

Muội lớn lên với ta từ nhỏ... Ta đến để cứu muội mà....”



Thật sự là vậy sao?



Cổ Tiểu Ma ôm đầu, lớn lên với nhau từ nhỏ, tình tỷ muội, nói ra tốt đẹp đến nhường nào.



Nhưng thật sự là vậy sao?



Một ngày vào năm bảy tuổi, khi nàng đang đứng luyện kiếm trên đỉnh núi cùng Mạc Khinh Viễn, sư nương dắt Tác Oanh mồ côi trở về. Mỹ lệ, đáng yêu,

thiên chân hồn nhiên như thế. Từ đó, hai người biến thành ba người.



Từ đó, mười năm, nàng chưa bao giờ trở lại đỉnh núi ấy.



Giận sao? Ghen tị sao? Thì ra tiểu sư muội ban đầu đã biến thành thất sư tỷ, thì ra toàn bộ sự yêu thương mà chỉ mình nàng được nhận lại mất vào tay người khác trong một đêm. Thậm chí mỗi ngày khi phải nhìn người nam tử

mà mình ngưỡng mộ nhiều năm đứng bên cạnh người khác như một đôi, lại

chỉ có thể giả vờ như chẳng hề để ý. Những ngày ở cùng Mạc Khinh Viễn

kia, nàng dám nói mình không hề nhớ sao?



Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu, tầm mắt trống rỗng của Tác Oanh phóng đại trước mắt nàng.



Dường như dù có thế nào, nàng cũng không thể phủ nhận bóng tối ấy.



“Là ta... Giết muội.”



Thành trấn tiêu điều, gió lạnh rít gào. Từ phố lớn tới ngõ nhỏ, tất cả đều

trở nên cũ nát, thỉnh thoảng còn có vài con sâu bọ bò qua giữa đường,

khiến người ta không đành lòng mà nghĩ, không biết nơi này đã từng xảy

ra chuyện bi thương gì.



Một bạch y nam tử đứng phía cuối ngã tư

đường, hai tay đan vào nhau, không biết đang niệm cái gì trong miệng.

Dưới từng cơn gió thu lạnh lẽo khô khốc, trán lại chảy mồ hôi.



Theo từng tiếng niệm của hắn, quang cầu màu vàng trong tay đang không ngừng

khai triển, nhập vào trong người nữ tử áo xám. Mắt nữ tử ấy dại ra, cả

người run run, đúng là Cổ Tiểu Ma.



Tuy Mạc Khinh Viễn đã dốc sức

ngăn cản, cố gắng ổn định nguyên thần cho nàng. Tiếc rằng nàng đã lún

quá sâu vào ma chướng, run rẩy một hồi, Cổ Tiểu Ma ngơ ngác, ngồi bệt

xuống đất, nhặt kiếm lên, trở tay định cắt cổ.



“Tiểu Ma!” Mạc Khinh Viễn gấp đến độ hét to lên.



Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, nhưng động tác vẫn dừng ở nơi đó. Mũi kiếm chỉ cách cổ nàng một tấc. Mạc Khinh Viễn đi về phía trước vài bước, nhưng dường như hắn lại bị một thứ vô hình ngăn cản, không có cách nào để tới gần Cổ

Tiểu Ma. Hắn có chút trầm ngân, liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa thành,

một hắc y nhân đang lẳng lặng khoanh tay đứng nơi đó.



“Giang Sơn Xã Tắc Đồ sao?” Mạc Khinh Viễn trầm giọng nói.



“Không hổ là đại đệ tử phái Thiên Diễn, kiến thức rất rộng.” Thiên Cẩu nói, mặt không chút biểu cảm.
nhiều so với Huyền Sắc. Sự nghi ngờ trong mắt ông ta còn chưa tản đi,

nhưng cũng cảm thấy đột nhiên đêm khuya lại đi đẩy cửa phòng của một

tiểu cô nương thì cũng quá thất lễ, vì thế gật đầu nói nhỏ: “Làm phiền

rồi.”



Thiên Cẩu vừa đóng cửa lại, Cổ Tiểu Ma đã vọt ra khỏi

giường, để mặc hai chân trần trắng tái mà lui đến một góc, hoàn toàn

không dám nhìn vào sắc mặt âm trầm của người trên giường.



Úc Lưu

vịn mép giường, từ đầu đến chân đều ướt sũng, Cổ Tiểu Ma bắt đầu cảm

thấy phiền, hắn đi ra khỏi giếng cũng không bị ướt, cố tình lại bị một

cái chậu nước rửa chân biến thành như vậy, đúng là quái dị. Chẳng qua

dáng vẻ này của mĩ nam cũng thật khó thấy, mái tóc đen của hắn trở nên

hỗn loạn, dính sát vào trên trán, chắc là do lúc nãy phải trốn quá vội,

hơn nữa còn bị Cổ Tiểu Ma ngồi trên bụng để đánh lạc hướng. Cặp mắt đào

hoa lục sắc kia vẫn đậy sức quyến rũ như cũ, chỉ là hiện giờ trong đó

lại đang chứa đựng một hồi mưa bão. Tuy rằng trên khuôn mặt của Úc Lưu

mỹ nhân khó có được một cảm xúc bình thường, nhưng dù sao biểu cảm này

đập vào mắt người khác, lại nhiều hơn một phần hấp dẫn, diêm dúa mà tươi đẹp.



Thấy Úc Lưu không nói chuyện, Cổ Tiểu Ma chỉ còn nước nịnh nọt: “Nghe nói cá chạch rất thích nước.”



“Rắc” một tiếng, mép giường vỡ vụn. Nịnh nọt không có hiệu quả tốt, liệu

người ta có bắt nàng bồi thường tiền phá đồ không? Cổ Tiểu Ma rụt cổ,

đầu cũng sắp cắm vào đất.



Trong tầm mắt vô cùng có hạn của nàng,

một vạt áo màu lam dần xuất hiện. Dường như Úc Lưu đang vươn tay về phía nàng, loại khí thế bức người kia cũng lan đến từ bốn phương tám hướng.

Cổ Tiểu Ma không dám cử động, lòng lại có chút hối hận, trán cũng toát

mồ hôi lạnh.



Rốt cuộc, trong giây phút cuối cùng, nàng buông vũ khí đầu hàng.



Cổ Tiểu Ma dựa vào góc tường rồi từ từ trượt xuống, hai tay ôm chặt đầu,

nói nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy: “Đừng đánh vào mặt.”



...



Úc Lưu mở miệng: “Đứng dậy.”



Cổ Tiểu Ma không dám lỗ mãng, chỉ đành ôm đầu ngoan ngoãn đứng lên. Úc Lưu nói tiếp: “Ta không đánh ngươi, ngẩng đầu lên đi.”



Lần này giọng nói đó không còn vô tình như lúc trước nữa, Cổ Tiểu Ma mừng

rơi nước mắt nhìn về phía hắn. Đột nhiên lại bị một dòng nước ấm đổ ập

vào mặt, bị sặc nước đến mức ho khan không ngừng, trong lúc nhất thời

không thể nói gì.



Hắn dùng nước rửa chân để hắt lại sao? Bộ hắn

vẫn là tiểu hài tử ba tuổi à? Cổ Tiểu Ma lau nước trên mặt, người này

làm ra chuyện ngớ ngẩn như thế, còn dám ở đó mà trưng khuôn mặt lạnh

nhạt đẹp không sao tả xiết kia ra à, hù ai vậy?



Úc Lưu vắt tay

phải ra sau lưng, tay trái lại vô cùng dửng dưng mà cầm theo... Cái chậu rửa chân kia, dáng vẻ rất giống như đang bày mưu nghĩ kế.



Hắc tuyến rơi đầy đầu Cổ Tiểu Ma.