Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 10 :

Ngày đăng: 23:58 21/04/20


Đã sắp lập đông.



Cổ Tiểu Ma ngựa không ngừng vó, một đường bôn ba thẳng tiến. Gặp được một

đống lửa trên đường nhỏ trong rừng, nhất thời vui mừng quá đỗi. Củi được xếp thành hình quạt xoay về phía Nam, chỉ có Mạc Khinh Viễn mới nhóm

lửa như vậy. Có điều đống lửa này đã nguội mất, không biết đại sư huynh

đã rời đi bao lâu, nhưng dù sao cũng biết hướng mình đi không sai, cuối

cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.



Lúc có một người, lại vô cùng nhớ lúc khi ba người có thể đi cùng nhau.



Cổ Tiểu Ma không biết biểu cảm trên mặt mình là gì, lòng có chút chua sót. Bóng đêm dần buông xuống, trên con đường nhỏ tối đen, chỉ có một mình

nàng thúc ngựa chạy như điên, lúc đầu thì không sao, nhưng lâu dần thì

trong lòng lại có chút sợ hãi, huống chi tử nhỏ Cổ Tiểu Ma đã có thể

nhìn thấy một vài “hảo huynh đệ” mà người khác không thể thấy được.



Nàng từ từ đi chậm lại, một con quỷ treo cổ vô cùng dữ tợn lướt qua, làm hại lòng nàng nhảy dựng lên. Chẳng qua sau khi giật mình, bỗng nhiên một

giọng nói trầm thấp lại vang lên bên tai.



“Ngươi tên Cổ Tiểu Ma sao?”



Cổ Tiểu Ma sợ đến độ chỉ còn kém mức té xuống ngựa.



“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi là ai?”



Tay phải nàng sờ lên chuôi kiếm, lại bị một bàn tay lạnh lẽo đè lại.



“Ngươi làm ướt bức hoạ của ta.”



Cá chạch tinh! Đột nhiên Cổ Tiểu Ma quay đầu lại, thanh y nam tử đang ngồi sau lưng nàng một cách quỷ dị, mà nàng lại không hề hay biết.



Một mùi hương thanh nhã xông vào mũi. Không phải là ở trong hoạ, cũng không phải là trong nước.



Giấc mộng thường lặp lại mười năm của nàng, trong một khắc này lại trở nên

vô cùng chân thật. Đột nhiên Cổ Tiểu Ma ghìm ngựa dừng lại, lưu loát

xoay người nhảy xuống.



Đôi mắt hoa đào tuyệt sắc ấy, sao nàng có thể quên.



“Ta đã thấy ngươi.” Nàng nói thẳng vào vấn đề,



Đôi mắt lục sắc lại càng trở nên âm u trong màn đêm: “Ngươi làm ướt bức hoạ của ta.”



... Lại nói lảng sang chuyện khác sao? Cổ Tiểu Ma cảm thấy hụt hẫng, nhưng

người nàng đã gặp ở trong mộng thần bí đến đâu, sao tên này lại không

giống chút nào vậy, hay là nói người trong mộng kia chỉ là ảo giác của

mình thôi sao?



Nàng nhớ đi nhớ lại, đột nhiên cảm thấy phiền
Cổ Tiểu Ma hét lên một tiếng, hoảng sợ lui về

phía sau vài bước, lại phát hiện dường như người đi đường xung quanh đều đã biến thành hủ thi (thi thể thối nát)! Một trấn nhỏ mới vừa rồi vẫn

còn bừng bừng sức sống bỗng chốc lại trở nên tiêu điều. Lại nhìn nửa con gà trong ngực, thế nhưng lại sinh giòi bọ ghê tởm.



Hay Úc Lưu đã sớm biết đây không phải là gà thật rồi? Đột nhiên nàng quay đầu lại,

phía sau chỉ còn lại ngựa của nàng, nam tử tuyệt sắc như tiên tử ngày đó đã biến mất.



Quá không có nghĩa khí!



Càng ngày càng nhiều hủ thi đi về phía nàng. Cổ Tiểu Ma giận đến mức muốn giơ chân, rơi vào

đường cùng chỉ đành nhắm chặt mắt, cố gắng không nhìn mấy gương mặt thối rữa này, rút bội kiếm bên hông ra rồi lướt qua một đường. Tuy hủ thi

rất nhiều nhưng dù sao cũng không có suy nghĩ, chỉ biết cào cắn loạn,

không thể đánh lại kiếm pháp tinh diệu của Cổ Tiểu Ma.



Ngựa bị

kinh hoảng, nhanh chân chạy như bay. Cổ Tiểu Ma lo cho bọc đồ trên lưng

ngựa, chém bớt vòng vây rồi đuổi theo. Đột nhiên lại cảm thấy có người

xé rách tay áo của bản thân, cũng không quay đầu nhìn kỹ, vung tay chém

một kiếm, tiếp tục chạy về phía trước.



“...Sư tỷ.”



Máu trong người Cổ Tiểu Ma trào lên trong chốc lát, lảo đảo suýt ngã.



Tác Oanh thiếu sinh khí đứng sau lưng nàng, từ vai trái đến vai phải đều nở đầy huyết hoa, nhìn thấy mà ghê người.



Đó chính là kiệt tác của Cổ Tiểu Ma.



“Tác Oanh Tác Oanh!” Chân Cổ Tiểu Ma mềm nhũn, kiếm cũng rơi trên mặt đất.

Dường như nàng đã phải dùng hết sức mình để lết sang, ôm lấy Tác Oanh,

dù thế nào cũng không dừng được dòng máu tươi đang trào ra ngoài.



“Sư tỷ... Tỷ tới cứu muội...” Tác Oanh cười yếu ớt, ánh mắt dần trở nên mờ mịt, cuối cùng cũng không sống nổi.



Linh hồn Cổ Tiểu Ma cũng bắt đầu run lên, miệng hơi mở ra, trong mắt khô

ráp, cho dù muốn khóc cũng không thể khóc được. Nàng không biết tại sao

Tác Oanh lại xuất hiện ở nơi này, trong đầu nàng chỉ còn lại cảm xúc đau lòng, sự tê tâm liệt phế khi tiểu sư muội này sắp chết.



Nàng giết Tác Oanh rồi.



Nàng đã tự tay giết tỷ muội thân như ruột thịt, cùng lớn lên từ nhỏ với mình,



Cổ Tiểu Ma sợ đến run người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dần trở nên tái nhợt của Tác Oanh.



Nàng vươn tay vuốt ve kiều nhan đã không còn ấm áp của tiểu sư muội, lại

không ngờ thân thể trong ngực lại giật lên, Tác Oanh đã ngừng thở lại mở bừng mắt, nhìn chằm chằm vào Cổ Tiểu Ma.