Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 9 :

Ngày đăng: 23:58 21/04/20


Trương đại thẩm bán bánh bao kiếm sống hơn mười năm, chưa từng có ngày nào phải toát mồ hôi lạnh như hôm nay.



Hương bánh bao nhà bà truyền khắp ngàn dặm, tất nhiên là bán buôn rất được.

Việc dẫn tới vài con chó hay mèo thèm nhỏ dãi thì cũng không có gì kỳ

lạ, nhưng giữa một đám mèo chó này, một nữ tử mặc áo xám xuất hiện, ánh

mắt cứ như keo dán mà dính chặt lên bánh bao nhà bà, thỉnh thoảng lại

liếc bà bằng một cặp mắt thỉnh cẩu, đôi mắt tối đen như mực ấy, so với

mấy động vật nhỏ bên cạnh thì lại càng sáng ngời hơn.



Một nữ tử

như vậy cũng không phải là lạ, thứ kỳ lạ chính là nàng đã đứng ở nơi đó

cả một buổi sáng, không hề có ý rời đi. Tuy Trương đại thẩm rất muốn ném cho nàng một cái bánh bao để tự giải thoát mình khỏi tình cảnh bối rối

này, nhưng bà bán bánh bao cũng không phải là để cứu thế giúp người, lúc nào cũng như vậy thì bà lấy gì để sống nữa?



Nàng rất đói.



Nhưng nàng không có tiền.



Cổ Tiểu Ma gần như đã sắp chết mê trong mùi hương bánh bao ngập tràn tứ

phía, trong lòng cũng không khỏi trách cứ Mạc Khinh Viễn vạn lần, tại

sao không chừa cho nàng chút bạc nào? Cho dù vài đồng thôi cũng được mà.



Đột nhiên, có một nữ nhân , tới mua bánh bao, lại không cẩn thận mà để

rơi một cái xuống đất, trong nháy mắt đã khiến cho tất cả mọi động vật

xung quanh phải lâm vào trạng thái cảnh giác. Cổ Tiểu Ma phản ứng chậm

một nhịp, nhưng rất nhanh nàng đã gia nhập vào vòng chiến, cào cấu với

đám chó mèo nào đó.



Cuối cùng Trương đại thẩm cũng không thể nhịn được nữa, bà nở một nụ cười, đập vào mắt của Cổ Tiểu Ma thì lại như

tiên nhân trên trời, đưa một cái bánh bao ra mà nói với nàng: “Cô

nương...”



“Đa tạ!”



Trương đại thẩm còn chưa nói xong, Cổ

Tiểu Ma đã như một con hổ đói nhanh chóng lao vào vồ mất cái bánh bao

kia. Nhất thời lòng Trương đại thẩm lạnh đi, bà đưa bánh bao ra là vì

muốn giải thích với nàng chất lượng của loại bánh bao này là tốt tới cỡ

nào, người làm bánh đã phải mất bao nhiêu công sức, tuyệt đối không thể

để cho nàng ăn không trả tiền được. Giờ thì hay rồi, nữ tử này ăn xong,

mắt lại sáng lên, tiếp tục dán vào trong nồi.



“Cô nương, bánh bao này năm văn tiền một cái...”



Cổ Tiểu Ma bị sặc, suýt chút nữa đã chết vì nghẹn. Trên người nàng không

có một đồng nào cả, nghĩ đến cách kiếm bạc của Mạc Khinh Viễn, vì thế

nàng cũng học theo: “Đại thẩm, gần đây có chuyện gì kỳ lạ không?”



Bất ngờ thay sắc mặt của Trương đại thẩm lại có phần nghiêm trọng hơn, thở

dài: “Chuyện kỳ lạ nhất gần đây, chính là từ một cái giếng ở phía bắc

trấn...”


Giọng điệu này không hề có ý muốn thỉnh cầu, hoàn toàn là mệnh lệnh. Cổ Tiểu

Ma nịnh nọt gật đầu: “Lần sau ta sẽ chú ý, chú ý thật kĩ.”



A,

không phải, nàng nhặt bức hoạ của hắn, cũng không phải là đến để chịu nô dịch, sao cứ giống chân chó vậy chứ? Nhưng với tình huống này, tốt xấu

gì thì cá chạch tinh mỹ lệ cũng đã cứu mạng nàng, đương nhiên nàng cũng

chỉ có thể lấy đức mà trả ơn thôi. Cổ Tiểu Ma tự động xem nhẹ biểu cảm

vô cùng chân chó lúc này của bản thân, còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên

lại nghĩ tới việc không biết vị cá chạch tinh đại nhân này có biến thân

không, cảm giác lạnh lẽo đó... A, con cá chạch này lớn tới mức nào chứ!



Nàng nghĩ đến đây, da gà toàn thân đều nổi lên, đột nhiên kết giới bị thu

lại nhanh chóng, một luồng sáng màu xanh bao quanh nàng, chiếu sáng

quanh người. Nữ quỷ vừa biến mất, nước giếng cũng trở thành trong suốt

như cũ, nàng dán chặt vào trước người nam tử, lại không biết người mình

đang dán vào trông như thế nào, vì thế nàng ngẩng đầu lên một cách khó

khăn, muốn thấy rõ dáng vẻ của hắn.



Trong nháy mắt, kết giới đã

hoàn toàn biến mất. Nước giếng lạnh như băng xông tới từ bốn phương tám

hướng, nhưng Cổ Tiểu Ma chỉ mở to mắt mà nhìn, cuối cùng còn quên cả lấy hơi.



Gương mặt như hoạ này thật sự tồn tại.



Thanh y, bích quan (đồ đội đầu của nam tử thời xưa), da trắng như tuyết, đôi môi đỏ

mọng, mái tóc đen như mực, cặp mắt xanh thẫm, tất cả đều có phần mông

lung khi ở trong nước.



Vô số bọt khí toát ra từ bên miệng nàng,

đột nhiên sau lưng bị siết chặt, cả người đã nhẹ tênh rồi bị đẩy lên

trên. Cổ Tiểu Ma có thể nhìn rõ xung quanh, dùng hết sức để bám vào

thành giếng, bỗng nhiên nàng lại nghe thấy một tiếng hét đầy hoảng sợ từ phía trên, sau đó giọng của Trương đại thẩm vang lên.



“Cô nương này không chết! Mọi người mau tới giúp đi!”



Dân chúng đến xem chuyện vui lại tụ về trong nháy mắt, đồng tâm hiệp lực

kéo Cổ Tiểu Ma lên. Nàng ngồi bệt dưới đất, có chút choáng váng hoa mắt, dường như mỹ nam vừa nãy đã biến mất rồi. Nàng chưa bỏ ý định mà móc

bức hoạ từ trong ngực rồi vội vàng mở ra, tơ lụa đã hoàn toàn ướt đẫm,

quả nhiên không còn thấy bóng dáng của nam tử thanh y kia đâu!



“Nước giếng trong lại rồi!”



Đột nhiên có người kêu lên, dân chúng xung quanh đều bắt đầu ca ngợi Cổ

Tiểu Ma, Trương đại thẩm mừng rỡ đến tặng nàng cả một nồi bánh bao.

Trong nháy mắt Cổ Tiểu Ma lại quăng hết tất cả ra sau đầu, vui vẻ lấy

bạc của quan phủ, thay một bộ quần áo sạch sẽ. Lần này đã có phí đi

đưởng, không nên chậm trễ hành trình nữa, dù sắc trời đã gần đến hoàng

hôn rồi.



Khéo léo từ chối hảo tâm giữ lại của Trương đại thẩm, Cổ Tiểu Ma quay lại đầu trấn dắt ngựa của mình rồi dứt khoát rời đi.