Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 3 :

Ngày đăng: 23:58 21/04/20


Một lúc lâu trong phía bụi cây cũng không có người nói chuyện.



“ Sư phụ sư nương...” Miệng Tác Oanh có chút khô: “Gặp được Lục sư huynh sao?”



“Đừng nói ngốc như vậy, tiểu sư muội.” Đỗ Dục Kỳ nói: “Lục sư đệ đã chết hai năm rồi.”



“Đúng vậy, tất nhiên là do sư nương quá nhớ hắn, nên thấy ảo giác thôi.” Đỗ Dục Thành an ủi.



Mạc Khinh Viễn vẫn không nói gì, yêu khí lần này lại giải thích như thế

nào? Huống chi hắn vừa mới thấy bóng người ở trên trời kia, quả thật rất giống Lục sư đệ Mạnh Trạch Hư.



Trải qua chuyện lần này, ngoại

trừ Cổ Tiểu Ma, tất cả mọi người đều không còn tâm trạng gì để đi hái

nấm nữa. Mạc Khinh Viễn nói: “Tam sư đệ Tứ sư đệ, các ngươi đưa Tác Oanh về đỉnh núi. Ta đưa Tiểu Ma trở về.”



Mọi người đáp lại, Tác Oanh nhìn bóng dáng khôi ngô của nam tử áo trắng, hơi có chút lưu luyến. Mạc Khinh Viễn cưng chiều cười cười với nàng, dịu dàng nói: “Đi nghỉ sớm

đi.”



Ba người ngự kiếm rời đi. Mạc Khinh Viễn quay người lại, bên cạnh lại không một bóng người. Mất một đống sức lực mới phát hiện Cổ

Tiểu Ma đang liều mạng giấu mấy quả táo bên trong quần trong ở chỗ không xa, đột nhiên có chút bất đắc dĩ.



“Tiểu Ma.”



Cổ Tiểu Ma

vừa quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Khinh Viễn, nhất thời một miệng đầy táo

bị sặc trong cổ họng, ho khan vài tiếng, lời nói cà lăm không rõ ràng:

”Đại, Đại nghĩ nhầm.”



Vài đường đen rơi xuống trên đầu Mạc Khinh Viễn rồi.



“Ở nơi này một mình, không sợ sao? Không bằng ta đưa muội lên đỉnh núi với Oanh Oanh...”



“Ta đã quen rồi, đại sư huynh, đa tạ huynh.”



Cổ Tiểu Ma nhảy xuống khỏi bội kiếm, một vài quả táo được túm trong quần

trong bị rơi ra. Nàng tiếc hận nhìn một chút, Mạc Khinh Viễn nói nhỏ:

”Ta trở về, muội nhanh trở về phòng đi.”



“Ừm.”



“Bóng dáng

màu xám kia đứng bên vách núi, có chút tầm thường và nhỏ bé. Nàng vẫn

ngơ ngác nhìn đạo kiếm quang kia, dù hắn rời đi đã lâu.”



“Đừng nhìn, người đã đi rồi.”



“Mắc gì đến ngươi.”



“Ngày rất lạnh ta lại chờ ngươi lâu như vậy, đúng là không có lương tâm.”



“Có lạnh ngươi cũng sẽ không cảm giác được đâu.”



“Đáng ghét mà, đâm trúng chỗ đau của người ta...”



Cổ Tiểu Ma hơi lạnh người, quay đầu nhìn linh hồn một người nào đó đang

trôi nổi trong không trung thèm muốn mà nhìn chằm chằm vào thứ gì đó

trong váy nàng. Nếu như nói vì sao Cổ Tiểu Ma lại sợ quỷ, bởi vì từ nhỏ

nàng đã có thể thấy quỷ, mà có một vài con quỷ lại có vẻ ngoài không dám khen tặng, nhưng dáng vẻ quỷ chết đói của người thư sinh trước mắt này
Điều kì lạ chính là, bình thường Mạc Vi và Thu Tĩnh đều đế Tu Tâm Đình từ sớm, hôm nay lại thong

dong đến chậm, đến lúc qua giờ Thìn mới hiện thân. Các đệ tử cũng không

tiện hỏi nhiều, Thu Tĩnh theo lệ cũ đến dạy nhón người sư đệ sư muội,

Mạc Vi dừng một chút, lại gọi Mạc Khinh Viễn vào Tu Tâm Đình.



Mấy người Đỗ Dục Thành đang ngồi ngoài Đình, chợt thấy không trung biến

đổi, ánh hồng mơ hồ lấp lánh, một con hoả long nhỏ dài ba thước ẩn ẩn

lượn vòng. Cổ Tiểu Ma cùng đám người đệ tử trợn mắt há hốc mồm, sợ nháy

mắt một cái sẽ bỏ lỡ kỳ quan tiên thuật này. Thu Tĩnh liếc mắt một cái,

lại lặng lẽ đi vào Tu Tâm Đình.



“Ngự hoả thuật?” Mạc Khinh Viễn cũng kinh ngạc há mồm: “Phụ thân...”



“Lực sát thương của tiên pháp này rất mạnh, vốn định qua vài năm nữa sẽ

truyền thụ cho các con...” Mạc Vi than nhẹ một tiếng: “Tính ra con cũng

đã đủ khả năng để tự bảo vệ mình, nên xuống nùi đi rèn luyện một chút

rồi...”



Tác Oanh vốn đang trốn ở ngoài đình nhìn lén vừa nghe

thấy Mạc Khinh Viễn phải xuống núi, bất chấp việc đang ẩn nấp mà nhảy

ra: “Sư phụ, Đại sư huynh đi, ta cũng phải đi!”



Mạc Vi giật mình, Thu Tĩnh lại sớm đã có tâm thành toàn cho một đôi nam nữ, trai tài gái

sắc này, ông trời đã tác hợp cho, huống chi hai người đã sớm có tình ý

với nhau. Vì thế tiện thể cười gật đầu nói: “Nếu như con đi theo, thì

không được làm ẩu, biết chưa?”



Bà lại không biết Tác Oanh lại

thiếu nữ khờ dại không biết gì sao, tuy lòng đã sớm hướng về Đại sư

huynh, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện ở chung hai người.

Lại thấy nàng cười nói: “Đa tạ sư nương! Vậy... Sư tỷ có thể đi cùng

không?”



Lần này Thu Tĩnh cũng sửng sốt, hồn của Cổ Tiểu Ma vẫn

đang lạc vào cõi thần tiên ngoài trời, đột nhiên phục hồi tinh thần, hốt hoảng nói: “Ta... Ta vẫn là nên không đi thì hơn.”



Trong lòng

Tác Oanh, nam tốt nhất là Mạc Khinh Viễn, nữ tốt nhất là Cổ Tiểu Ma.

Tính tình của nàng đơn thuần như vậy, Thu Tĩnh nghĩ một chút đã rõ ràng, đột nhiên lại nghe Mạc Vi nói: “Như vậy cũng được, Tiểu Ma, ba người

các con cùng nhau xuống núi đi.”



Mạc Vi vốn là nhất đại tông sư, tuy tu chân giả (người tu tiên/ pháp) không có nhiều kiêng kị, nhưng

thiếu niên nam nữ xuất hành, nhiều người cũng có thể tránh hiềm nghi.

Nhưng vẻ mặt của Cổ Tiểu Ma đã tràn đầy đau khổ, xuống núi rèn luyện

đấy, đó chẳng phải là ăn gió nằm sương, trèo non lội suối, không có việc gì còn phải trảm yêu trừ ma, gặp cái làm được thì thôi, làm không được

thì lại thành điểm tâm nhà người ta...



Tác Oanh thấy nàng mặt ủ

mày chau, đột nhiên cười mờ ám bên tai nàng: “Sư tỷ này, xuống núi,

chuyện sư phụ phạt chúng ta quét Tu Tâm Đình...”



...



Thông minh!



Cổ Tiểu Ma hiểu ra, nhất thời trên mặt chuyển từ nhiều mây sang quang đãng.