Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 2 :

Ngày đăng: 23:58 21/04/20


Đất trời đều yên lặng.



Sắc mặt vốn đã có vẻ tái nhợt của Cổ Tiểu Ma càng thêm trắng xanh, ngũ quan của nàng tầm thường không có gì lạ, một đầu tóc đen cũng chỉ được cột

lên một cách miễn cưỡng, biểu tình dần trở nên nghiêm túc. Y phục màu

xám bao bọc trên thân thể gầy yếu của nàng, nhẹ nhàng tung bay theo gió. Lá rụng lại bay lên, nhẹ nhàng đảo quanh nàng. Không khí có sự biến

hoá, nàng đứng ở nơi đó, đoạt lấy tầm mắt của mọi người.



Mạc Vi nhíu mày, chẳng lẽ hôm nay thất đồ đệ luôn không thông với thuật pháp này lại nắm được mấu chốt gì?



Cổ Tiểu Ma rút bội kiếm ra, hai ngón tay đan lại một chỗ mà niệm một cái

kiếm quyết, xoay người nhảy lên rồi dứt khoát tung bội kiếm. Bội kiếm

kia xuyên thủng không khí bốn phía mà bay thẳng lên trời, rồi lại

nghiêng thân rơi thẳng xuống, Cổ Tiểu Ma nhắm chính xác, nhảy một phát

lên thân kiếm, hét lớn một tiếng: “Đi!”



...



Ầm một tiếng.



Người nào đó vẫn đang đứng tại chỗ.



Một cơn gió thổi qua, toàn bộ nhóm sư đồ đều há to miệng, mãi thật lâu cũng không khép lại.



Nghiêm túc mà nói, tư thế của nàng vô cùng chuẩn, tay chắp sau lưng ưỡn mông,

sống lưng thẳng tắp, vô cùng ổn định mà đứng trên bội kiếm. Mà biểu tình của nàng cũng rất phù hợp, vô cùng dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi. Chỉ

là bội kiếm kia lại đang dán lên trên mặt đất một cách vô cùng thân mật, một chút cũng không bay lên.



Đỗ Dục Kỳ nhịn không được mà quay đầu đi chỗ khác, bả vai run rẩy kịch liệt, ngay cả Mạc Khinh Viễn cũng buồn cười.



Mạc Vi đau đầu đảo cặp mắt trắng dã, Cổ Tiểu ma này, từ nhỏ ngay cả một

chút thiên phú thuật pháp cũng không có, ngay cả ngự kiếm phi hành cơ

bản nhất cũng không thể. May mà nàng tập được một tay kiếm tốt, nhưng

người tu tiên bọn hắn, cũng không phải giang hồ dân gian, dù có luyện

kiếm thuật cho tốt thì có ích lợi gì? Gặp yêu ma quỷ quái, đấu mệt cũng

muốn nghỉ để ăn cơm sao.



“Oanh Oanh con lên đi.” Mạc Vi kéo Cổ Tiểu Ma sang: “Nhìn cho kỹ.”



Tác Oanh đáp lại một tiếng, sa y màu hồng nhạt lưu động, nàng xoay người

liếc mắt, Mạc Khinh Viễn mỉm cười với nàng. Thiếu nữ lập tức có được sự

ủng hộ to lớn, rút bội kiếm ra, tay trái niệm kiếm quyết, khẽ quát một

tiếng: “Đi!”



Một luồng sáng trắng hiện lên, Tác Oanh đứng trên bội kiếm của mình, như cung rời nỏ mà bay ra ngoài.



Mạc Khinh Viễn dẫn đầu ủng hộ, ngay cả Mạc Vi cũng gật đầu. Trong mấy người đệ tử này, trình độ của tiểu sư muội Tác Oanh là kém cỏi nhất, lần này

lại ngự kiếm lưu loát như vậy, chắc hẳn là đã luyện tập vất vả không ít.


“Đại sư huynh...”



Mạc Khinh Viễn làm một dấu tay im lặng. Mấy người tụ lại một chỗ, chậm rãi đáp xuống phía dưới.



Trong bóng đêm, đỉnh Thiên Diễn lại có một chút thần bí hiểm trở. Năm người

vừa đáp xuống đất, lại yên lặng không một tiếng động mà chui vào trong

một bụi cây thấp, ngoại trừ Cổ Tiểu Ma thiếu chút nữa đã bị vấp dây leo

mà ngã dập mặt ra, toàn bộ quá trình vẫn hoàn toàn thuận lợi.



Trong bóng đêm yên tĩnh, có một luồng khí tức màu tím đen đang ngầm chuyển

động. Mặt Cổ Tiểu Ma có chút ngạc nhiên, nói nhỏ: “Có yêu khí.”



Đừng thấy Cổ Tiểu Ma cái khác không được gì, nhưng cảm giác đối với yêu ma

quỷ quái lại vô cùng chuẩn xác. Tác Oanh ngẩn ra, Đỗ Dục Thành và Đỗ Dục Kỳ lại có chút hưng phấn, mấy người ngoại trừ đại sư huynh, đều là lần

đầu được đối mặt với yêu ma quỷ quái, hơi có chút nóng lòng muốn thử.



Sắc mặt Mạc Khinh Viễn trở nên nghiêm trọng, đỉnh núi bình thường có yêu

quái là chuyện đương nhiên, nhưng nơi đây là núi chính của Thiên Diễn

sơn, trên núi đều là đệ tử tu tiên, sao lại có yêu quái tự chui đầu vào

lưới?



Nghĩ đến đây, toàn thân Mạc Khinh Viễn không khỏi toát mồ

hôi lạnh. Không lập tức lên tiếng, chỉ là ra hiệu cho mọi người nín thở, gió nhẹ thổi lá chạm vào da, có chút ngứa khó chịu.



Đất trời yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng gió cũng đã trở nên nhạt đi, đến mức mặt của Cổ Tiểu Ma đã tím mét, ngay lúc sắp không nhịn được nữa, tiếng bước

chân của hai người lại truyền đến từ rất xa.



“Phu nhân...”



Lời này vừa nói ra, năm người trốn trong bụi cây đều kinh ngạc, vậy mà lại là sư phụ và sư nương.



“Sư huynh, ta nhìn thấy hắn, thật sự ta đã nhìn thấy hắn!”



“Phu nhân nàng đừng hoảng, cứ đi như vậy thì cũng không có cách nào bắt kịp Trạch Hư...”



Lục sư huynh? Lòng Cổ Tiểu Ma căng thẳng.



“Ngự kiếm mà nói nhất định sẽ kinh động đến Trạch Hư, sư huynh, ta...”



“Phu nhân, nàng nên bình tĩnh, chúng ta trở về trước. được không?”



Mạc Vi trấn an Thu Tĩnh, dắt tay bà rồi rút bội kiếm ra, niệm một cái kiếm

quyết, hoá thành một đạo kiếm quang, bay lên trời, trong nháy mắt chỉ

còn lại một điểm sáng.