Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 38 :

Ngày đăng: 23:58 21/04/20


Một tửu lâu, trong góc, có ba người đang ngồi.



Ba người đều mặc hắc y, một mặt mũi ôn hòa, kẻ bên trái lại có phần âm trầm, kẻ bên phải vẫn luôn cúi đầu ẩn trong mũ, không thấy rõ mắt.



Ba người đều thưởng thức trà thơm của mình, không nói nhiều.



Không lâu sau, một thiếu niên hồng y xuất hiện ngoài cửa, màu mắt rất nhạt, vô cùng kì lạ, có điều sắc mặt hắn không tốt, khiến người khác không dám chú ý.



Hắn ngồi xuống góc này, thấy ba người kia không nói lời nào, không nhịn được mà gõ bàn, lại giơ chân, tức giận nói: "Có chuyện thì nói, lão tử không rảnh."



"Tiểu Thiên." Thiên Cẩu cảnh cáo.



Thiên Nghiêu hết cách, chỉ đành phải để chân xuống. Mạnh Trạch Hư khẽ mỉm cười: "Ta đang đợi ngươi nói trước."



"Ta nói?" Đột nhiên giọng nói của Thiên Nghiêu cao lên: "Nếu các người còn chờ ở đây thì đến tám phần là ta và cây nấm khô kia đã bị tên mặt xanh kì lạ ấy nuốt mất, đến cả mảnh xương vụn cũng không còn rồi."



"Thanh Long?" Mạnh Trạch Hư bất ngờ hỏi: "Bọn họ biết Long thần ở đây sao?"



"Chắc chắn là không biết." Thiên Cẩu đáp: "Nếu không thì sao còn phái tọa thần tứ phương tới? Chắc chắn họ không thể nào thắng được Long thần."



"Nàng có bị thương không?" Mạnh Trạch Hư nâng chén trà, hỏi như vô ý.



"Lúc đánh nhau thì không, nhưng không hiểu sao trước lúc đánh nhau thì lại ôm ngực thổ huyết..." Thiên Nghiêu có hơi lo lắng nói: "Nếu không phải Cá Hố huynh chạy tới kịp, chúng ta đã toi rồi."



Cá Hố huynh?



Đầu ba người bắt đầu xuất hiện vạch đen. Thiên Cẩu trầm giọng hỏi: "Cá Hố ở đâu ra?"



"Chính là vị Long thần mà các người muốn tìm đấy. Cây nấm khô kia gọi như thế mà..."



...



"Ngươi lén ra ngoài, nàng ta không phát hiện chứ?" Bỗng hữu hộ pháp mở lời.



"Đương nhiên... là không." Đột nhiên sắc mặt của Thiên Nghiêu trở nên bất thường: "Nhưng tên Thanh Long kia lại cứ gọi nàng là Điệp An Điệp An..."



Mạnh Trạch Hư đứng lên, nói: "Đã như vậy, hẳn Thiên giới đã biết Úc Lưu ở đây. Xem chừng bọn họ, bảo vệ Tiểu Ma, đã biết chưa?"



Thiên Nghiêu ngẩn ra, gật đầu một cái. Chợt Mạnh Trạch Hư biến mất không còn tung tích, cũng may đây chỉ là góc quán, không có bao người chú ý, nếu không chắc sẽ có người tự cho rằng mình vừa gặp ảo giác.



Chỉ còn ba người, mãi một lúc sau cũng không có tiếng nói nào.



Bỗng chốc hữu hộ pháp lại bật cười, giọng cười vô cùng quái dị.




Hai người cứ che cho nhau như thế, không hề nói gì. Nhưng cuối cùng người trên giường đang làm gì? Cổ Tiểu Ma rơi lệ, muốn biết quá...



Đang rối rắm thì Thiên Nghiêu cũng bò vào, đứng cạnh Cổ Tiểu Ma, thò đầu ra, nhỏ giọng nói: "Cây nấm..."



Lời hắn còn chưa dứt, bỗng trừng lớn mắt. Vốn vẫn chỉ là một thiếu niên non trẻ, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thế này, thân thể vì căng thẳng mà run lên, đụng phải bình phong, khiến nó ngã xuống trong nháy mắt.



Người trong giường giật mình, vén màn lên liền thấy ba người đang sững người với ba tư thế khác nhau.



"Á..." Nữ nhân trên giường như phát điên mà hét lên đầy chói tai.



"Ở phía trên!" Có tiếng ồn truyền đến từ bên dưới, Úc Lưu kéo Cổ Tiểu ma, leo ra khỏi khung cửa sổ. Đợi đến lúc Thiên Nghiêu chuẩn bị đi thì đám người đã vào cửa.



"Nghiêu Gâu Gâu, phải giữ được trinh tiết!"



"Cây nấm khô kia! Ngươi là đồ thấy sắc quên nghĩa! Á..."



Trong nháy mắt Thiên Nghiêu đã bị chôn vùi trong đống ma chưởng không chút thương tiếc của một đám nữ nhân.



Trong đêm tối vẳng lặng, có trăng, không gió.



Úc Lưu buông cổ tay Cổ Tiểu Ma ra, xoay người muốn rời đi, bỗng y phục lại bị kéo.



"Này..." Cổ Tiểu Ma níu hắn lại, gương mặt khuất trong bóng đêm: "Huynh... vì sao lại không dám nhìn ta?"



Lòng Úc Lưu vừa động, quay đầu lại, tóc đen phủ xuống, làm nổi bật dung mạo xuất trần.



Bóng đêm, che đi khuôn mặt đỏ ửng của hắn.



Đêm qua, tuyết rơi nhè nhẹ, nóc nhà ấy.



Nàng ôm hắn, như đã say, mặt cũng đỏ bừng.



"... Ta rất thích huynh."



Hắn còn chưa kịp phản ứng đã thấy nàng bước tới, đột nhiên ghé sát.



Đôi môi mang chút vị rượu, mềm mại, còn mang theo chút ngây ngô của thiếu nữ, nhẹ nhàng phủ lên.



Một khắc kia, như có thứ gì bị khơi mào, tay chân hắn vô cùng luống cuống, không biết phải ôm nàng thế nào. Chỉ chớp mắt, nhìn khuôn mặt bị sương lạnh phủ lên của nàng, như nhiễm chút ánh sáng.



Đêm tuyết ấy, người không uống rượu, nhưng vẫn say.