Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 39 :

Ngày đăng: 23:58 21/04/20


Cây nấm khô này, làm cũng đã làm rồi, nhưng hôm sau lại quỵt nợ.



Cổ Tiểu Ma bị Úc Lưu nhìn đến chột dạ. Bàn tay đang níu lấy tay áo hắn dần trượt xuống, nhưng không ngờ lại túm phải thắt lưng của hắn, sắc mặt của Úc Lưu lại càng xấu hơn.



"Ôi... có phải ta... đã làm..." Đầu nàng cúi thấp như sắp chúi luôn xuống đất.



"Làm gì?"



Vốn Úc Lưu còn đang nghiêng người, lúc này đai lưng bị người ta nắm lấy, không thể không xoay người lại nhìn vẻ mặt đầy sám hối của nàng, đột nhiên lại cảm thấy vô cùng khó chịu.



"Nàng đang hối hận chuyện gì?"



"Ta... ta không có... chỉ là..." Cổ Tiểu Ma cứng họng, vừa nhắm mắt liền nói: "Không phải do ta cố ý không nhớ chuyện đã làm, nếu như ta đã làm chuyện gì không thể cứu chữa với huynh thì hãy để ta chịu tội đi..."



Đột nhiên sắc mặt của Úc Lưu trầm xuống, hất tay của nàng ra, xoay người bỏ đi không thèm quay đầu lại.



Ôi, Cổ Tiểu Ma rơi lệ, Úc Lưu tức giận tới mức này, chắc chắn là chuyện nàng đã làm không phải quá đáng bình thường rồi.



Nhưng...



Bỗng có cơn gió nổi lên, nàng nhìn bóng lưng của hắn, trên mặt dần có chút vẻ ưu thương.



Đến lúc ủ rủ trở về khách điếm đã là sau nửa đêm. Cổ Tiểu Ma đẩy cửa gian phòng của mình, vừa mới ngồi vững, bỗng có một bóng hồng y cử động khiến nàng sợ đến mức suýt chút đã cầm cây nến trên bàn đâm tới.



"Cây nấm khô...."



"Thì ra là ngươi..." Cổ Tiểu Ma đặt nến xuống: "Trốn được rồi à?"



Rõ ràng Thiên Nghiêu đã bị dọa sợ, trên mặt còn in mấy dấu son rất đậm, tức giận đáp: "Lão tử đánh ngất đám nữ nhân kia rồi."



"Sau đó thì sao?"



"Sau đó..." Đột nhiên sắc mặt của Thiên Nghiêu trở nên vô cùng bi phẫn.



"Sau đó ta lục soát người của bọn họ, lại không có một viên đường nào!" Thiên Nghiêu nhe răng xỉ vả: "Dám lừa lão tử à!"



...



Ngây thơ như thế thì không biết là tốt hay xấu nữa, Cổ Tiểu Ma bĩu môi, thở dài nói: "Ngươi có thấy Úc Cá Hố về đây không?"




Dứt lời, nàng đẩy cửa ra, đóng sầm cửa lại.



... Quá ngu ngốc.



Thủy Thất Yên đứng ngoài cửa, không khỏi cười nhạo bản thân, nhưng dù thế nào cũng không thể cười nổi.



Hết lần này tới lần khác, nguyên nhân cũng chỉ vì một bức tranh mà thôi.



Sáng nay, nàng thấy Úc Lưu muốn học vẽ cùng mình thì định đi mua một đống đồ vẽ tranh về. Nàng bước vào Lâm Giang Uyển kia, mua đồ rồi đi, đột nhiên bị một bức họa trên tường hấp dẫn.



Đó là bức họa vẽ một nam tử thanh sam và một nữ tử vận y phục xám.



Nàng đứng nơi đó nhìn rất lâu.



Buồn cười nhất chính là, nàng lại không biết, thiếu niên lạnh lùng cao ngạo kia sẽ còn có biểu cảm như thế.



Nếu nói nàng sáng suốt, không bằng nói, nàng hiểu Úc Lưu rất rõ.



Cổ Tiểu Ma không thể hiểu được ý của Thủy Thất Yên, ánh mắt lướt qua đống giấy bút nàng ấy đặt trên bàn, nhìn ra sau.



Có tia sáng lướt qua đầu.



Cổ Tiểu Ma như kẻ câm, giọng nghẹn nơi cổ họng, vô cùng kì lạ. Nàng khẽ "a" một tiếng, đột nhiên siết chặt bức họa kia vào trong ngực, không để ý tới việc mình đang làm nhàu nó, dường như chỉ cần ôm vậy thôi là đã có thể nhiễm lây hơi thở và hơi ấm của hắn.



Cho dù có trải qua quãng thời gian khó khăn lúc trước, cũng chẳng hề khóc.



Nhưng sao lúc này... nước mắt không thể ngừng được, nàng dùng hết sức để khóc, nhưng khóe môi lại cong lên. Nước mắt rơi lên bức họa, làm nhòe vết mực, khiến nữ tử áo xám trong tranh cũng trông như đang khóc.



Một khắc kia, đã không còn cần ngôn ngữ nữa.



Thì ra kẻ mang tâm sự ngây ngô như vậy, không chỉ có mỗi mình nàng.



Úc Lưu, huynh là đồ ngốc. 



Nhưng chúng ta... cũng đều là đồ ngốc.



Có điều cõi đời này, chỉ có hai tên quái vật ngốc đến thế thôi.