Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 5 :

Ngày đăng: 23:58 21/04/20


Mạc Khinh Viễn khẽ

quát một tiếng: “Làm càn.”, thấy Cổ Tiểu Ma đã ngoan ngoãn hơn, mới nhíu mày lại hỏi Vương lão hán: “Đại bá, nghe nói việc này xảy ra sau khi

người trở về từ trên núi, nói đúng ra là có chuyện gì xảy ra vậy?”



Vẻ mặt của Vương lão hán ngưng lại, thật lâu sau mới ngập ngừng nói:

”Đó... Cũng không có gì, chỉ là đi thăm bằng hữu, nhà hắn làm nghề săn

bán, lúc ta sắp đi thì bắt hai con gà rừng đưa cho ta...”



Tác

Oanh và Cổ Tiểu Ma hiểu ra. Nếu như nói tuổi thọ gà nhà ngắn khó có thể

đắc đạo, nhưng gà rừng thì không giống vậy rồi. Nếu gặp phải một con gà

rừng sống sâu trong rừng tậm, nói không chừng đó chính là một con gà

rừng tinh có ngàn năm đạo hạnh.



“Đại bá, có thể đưa chúng ta đi xem con gà rừng kia không?”



Vương lão hán đáp lại, mang theo ba người vào phòng bếp, chỉ vào một cái lồng sắt được mở ra trên mặt đất, bên trong còn có....



Ba người đều hoá đá rồi.



Mạc Khinh Viễn không hổ danh là đại sư huynh cũng là người đầu tiên phản ứng kịp: “Đại bá, ai nói với người đây là gà rừng vậy?”



“Là nhà họ Lý làm nghề săn bắn đấy, ta còn chưa thấy qua con gà rừng nào đẹp như vậy nha...”



Cổ Tiểu Ma bình tĩnh nói: “Đây rõ ràng là một con công mà...”



Trong lồng chính là một con khổng tước đang hấp hối, lông cũng bị rụng tán

loạn, vô cùng đáng thương. Có lẽ do cảm nhận được linh khí của tu tiên

giả, con khổng tước bất an ngừa đầu, dùng sức vỗ cánh trong lồng.



“Không phải đã nói có hai con khổng tước sao?” Tác Oanh cảm thấy kì quái nói.



Vương lão hán nhỏ giọng nói: “Một con khác đã bỏ đi rồi... Ài, xảy ra nhiều

chuyện như vậy, ta cũng không còn tâm trạng nào để đi tìm con gà rừng

kia nữa.



“Là không tước.” Cổ Tiểu Ma nghiêm túc sửa lại cho đúng.



Mạc Khinh Viễn hơi trầm ngâm, trong lòng đã có tính toán, cười nói: “Đại

bá, người yên tâm tạm nghỉ đi, nếu như thuận lợi thì ngày mai sẽ không

còn chuyện gì nữa rồi.”



“Thật sao?” Vương lão hán vừa vui mừng

lại vừa có chút nửa tin nửa ngờ, lại thấy Cổ Tiểu Ma ngầm mang vẻ bi

thương mà nhìn mình chằm chằm, đã sợ đến mức vội vàng đến tiền viện đi

đốc thúc cơm chiều rồi.



Bữa tiệc này ăn rất no, chỉ có một người Cổ Tiểu Ma là mất hứng.



Tuy nói trên bàn không có thịt gà, nhưng ít nhất vẫn còn có một chút thịt

heo, trâu bỏ. Nhưng vì sao Cổ Tiểu Ma vẫn mất hứng, đáp án rõ ràng là

trong mỗi loại thức ăn đều có nấm.



Ôi, nấm, bẩn bẩn, khiến lòng
Cổ Tiểu Ma cẩn thận

đánh giá Tiểu Hoa một chút, ngoại trừ cảm thấy nó vô cùng làm nàng có

cảm giác muốn xơi tái ra, đúng là không phát hiện ra chỗ kỳ diệu nào

khác. Ba người một yêu vừa mới giương cung bạt kiếm giờ phút này lại vô

cùng hài hoà, đột nhiên Mạc Khinh Viễn nhớ tới việc gì: “Thôn này yêu

khí tràn ngập, ngươi lại nói không phải do ngươi làm...”



Khổng tước tinh ngẩn ra, đột nhiên vỗ đầu một cái: “A, suýt nữa ta quên, trên thôn này còn có kẻ lớn hơn nữa...”



Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên trong chuồng gà đã vang lên tiếng kêu to.

Mấy chuồng gà của mấy nhà khác cách đó không xa cũng bắt đầu không yên,

toàn bộ gà trong thôn đều kêu lên, đây đúng là khoảnh khác quấy nhiễu

dân.



Cổ Tiểu Ma còn muốn dẫn đầu đi dò xét xem chuyện gì đang xảy ra đã bị khổng tước tinh xách đi như một con gà, không chút nhẹ nhàng

ném vào trong lòng Mạc Khinh Viễn. Sắc mặt của hắn đại biến, mấy người

có bên cạnh đều đã bắt đầu cảnh giác, không ai chú ý đến Cổ Tiểu Ma đang lặng lẽ đỏ mặt. Đột nhiên yêu khí đầy trời bắn ra từ trong chuồng gà,

còn mang theo một chút ma khí ngầm, khổng tước tinh đan ba ngón tay bên

phải lại, một tầng kết giới trong suốt đã bao mấy người lại.



“Chăm sóc Tiểu Hoa thay ta!”



Cổ Tiểu Ma còn chưa kịp phản ứng, con gà mái kia đã vui vẻ chui vào trong

lòng nàng. Trong phút chốc tên khổng tước tinh kia như đã thay đổi... À, là thay đổi thành dáng vẻ lẳng lơ như lúc nãy, treo một nụ cười nhạt

trên mặt, tay phải nhẹ nhàng đặt sau người thâm đề phòng.



Đột

nhiên mọi người lại nghe thấy mấy tiếng kêu thê lương, yêu khí đại

thịnh. Mạc Khinh Viễn biến sắc, cái mùi này... Ngay từ đầu bọn họ đã

trách lầm khổng tước tinh rồi.



Các loại yêu quái trên thế gian,

nói chung loại có thể để lại mùi, chỉ có hồ tinh và chồn tinh. Mặc dù đã được ngăn cách bởi tần kết giới này nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi của

con yêu quái đang đi ra khỏi chuồng gà kia, toàn thân đều là mùi hôi

ngai ngái. Cổ Tiểu Ma ôm Tiểu Hoa, mặt một người một gà đều đã ép lên

mặt kết giới, mở to mắt muốn nhìn thử rốt cuộc thứ này là gì. Tác Oanh

nhìn thấy con chồn tinh kia, sợ đến mức lui về phía sau một bước, Mạc

Khinh Viễn nắm chặt tay nàng.



Con chồn này đứng trước khổng tước tinh, ngay lập tức đã làm nền cho tên khổng tước cao quý mỹ lệ.



Con chim trụi lông nhà ngươi, còn ở nơi này xen vào việc của người khác

sao?” Khoé miệng của sinh vật to lớn này vẫn còn chảy máu gà, hai cái

răng nanh hung tợn thò ra trước mũi, đồng tử màu đỏ nheo lại thành đường thẳng, bộ lông không đều nhau bị dính thành một cục. Mặc dù là yêu,

nhưng Cổ Tiểu Ma vẫn không nhịn được mà muốn phê bình thói quen vệ sinh

của nó.



“Chỉ là con súc sinh mới có được hình người mà cũng dám

giương oai trước mặt gia gia ngươi sao?” Khổng tước tinh đưa lưng về

phía bọn họ, nhưng mọi người lại thấy cánh tay phải phía sau lưng lại

hiện lên sắc xanh, móng tay sắc nhọn từ từ dài ra, cả người đều đã nhuốm một tầng sáng màu lục.



Con chồn tinh kia cũng không dám chần chừ, cả người đều cong lại, lông vàng dựng đứng, thầm gầm nhẹ.