Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 6 :

Ngày đăng: 23:58 21/04/20


Vừa xuống núi đã có trận đại chiến miễn phí để xem, Cổ Tiểu Ma hoàn toàn

quên đi bản thân mình cũng đang nằm trong nguy hiểm, hưng phấn đến mức

cả người cũng run lên.



Trên người con chồn vàng kia có ma khí mơ

hồ, không biết vì sao lại khiến cho nàng lại cảm thấy có phần quen

thuộc, thậm chí lại còn có chút... Thân thiết?



Đây là lần đầu

tiên Tác Oanh trải qua tình cảnh này, sợ tới mức có phần đứng không nôi. Không nói con chồn vàng kia, lại còn có con khổng tước tinh bị lấy mất

lông đuôi, ngoại trừ đại dư huynh có thể giao chiến, chỉ sợ nàng và Cổ

Tiểu Ma cũng không thể chống đỡ được nửa chiêu.



Đang lúc nghĩ ngợi, nàng nhìn về phía Cổ Tiểu Ma, lại thấy cả người nàng đang run lên.



Tuy khổng tước tinh đã mất lông đuôi, nhưng tốt xấu gì vẫn hơn con chồn kia mấy trăm năm đạo hạnh. Có điều con chồn vàng kia nhập ma đạo, thế công

càng lúc càng sắc bén hung ác, khổng tước tinh cũng không thể cứ đứng

tại chỗ mà thi pháp, đành phải nhanh chóng tránh ra.



Chồn vàng

hiện nguyên hình, để lộ một cái miệng rộng và bộ răng nanh bén nhọn.

Khổng tước tinh cũng tung hai cánh, cất lên một tiếng kêu... Được rồi,

dù rất giống vịt đực, nhưng miễn cưỡng cũng có thể gọi là thanh thoát êm tai, tuy có phần hoa lệ loá mắt nhưng cũng là một thứ nguy hiểm chí

mạng. Hai yêu quái đều đã hiện chân thân của mình, khổng tước tinh ngẩng đầu lên, đột chiếc đuôi phía sau được bung ra, hệt như ánh mặt trời

hiện ra giữa đêm đen, từng đốm sáng nhẹ nhàng lay động, rải khắp bầu

trời.



Khổng tước xoè đuôi!



Từng luồng sáng vàng phụt ra từ trên phần đuôi đánh về phía con chồn vàng kia, tốc độ khiến người khác

khôn thể né tránh, chồn vàng kêu lên một tiếng thảm thiết, mặc dù bị

thương nặng, nhưng dù sao khổng tước tinh cũng mất đi một cọng lông

đuôi, cuối cùng cũng kém một phần uy lực.



Mắt chồn vàng vừa

chuyển, chỉ nghe thấy một tiếng kêu trầm đục quái dị vang lên, đột nhiên mây mù xám đã giăng khắp xung quanh, một mùi tanh tưởi xộc tới. Tác

Oanh bịt mũi kêu lên “Ai ôi” một tiếng, lập

tức phát hiện mình mới phát ra một tiếng kêu ngu xuẩn đến mức nào, tầng

kết giới kia bị mở ra, hoàn toàn biến mất.



Bỗng chốc eo nàng bị

nắm chặt, Mạc Khinh Viễn vươn tay ra, trong lòng vừa động, vừa quay

người, bên cạnh cũng đã không còn bóng dáng vẻ Tác Oanh.



Nàng sợ

đến mức nước mắt cũng đã chảy xuống mũi, mùi hôi thối tanh tưởi này đã

sắp hun chết nàng, đột nhiên cái miệng to như bể máu của con chồn vàng

kia lại xuất hiện trước mắt, trong đầu Tác Oanh trở nên trống rỗng, theo bản năng đấm một phát sang, đấm vào trên thân thể cứng như đá của con

chồn vàng kia cũng không khác gì gãi ngứa cho nó. Không biết trong cổ

họng nó đang phát ra tiếng cười nhạo hay vẫn là tiếng gầm tức giận, sau

đó lại ném mạnh nàng ra ngoài.


Quái vật...



Là quái vật sao...



Vương lão hắn cảm tạ bọn họ, lại không thể tránh khỏi việc bị Cổ Tiểu Ma bắt

chẹt một bữa tiệc gà. Cũng may trước đó Tác Oanh đã đến nhà bếp quản lí, nếu không Cổ Tiểu Ma chỉ còn nước giương mắt nhìn con gà hầm nấm kia

rồi. Lấy được tiền thưởng từ quan phủ, Cổ Tiểu Ma và Tác Oanh cứ u mê

như vậy mà trải qua hành trình trừ yêu đầu tiên, hiển nhiên đây cũng là

lần đầu tiên Mạc Khinh Viễn gặp được lão yêu nghìn năm.

.... Tuy cũng có phần kinh ngạc nhưng lúc hồi

tưởng lại cũng không thiếu điều vui, chẳng qua dường như ba người đã có

hẹn trước, không hề nói chút gì về chuyện của Cổ Tiểu Ma.



Tiết trời xem như không tệ, ba người ra khỏi trấn từ sớm, uống một ly trà đã phải đi vào núi.



Mạc Khinh Viễn cười nói: “Cuối cùng cũng có chút lộ phí rồi.”



Tác Oanh vừa muốn nói tiếp, lại nghe thấy một tiếng cười khẽ truyền đến từ

cây đại thụ bên cạnh. Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu, lại thấy khổng tước tinh ôm

Tiểu Hoả ngồi trên cành cây phơi nắng.



“Ta có chuyện muốn nói với tiểu cô nương này.” Hắn vừa cười, nhất thời son phấn trên mặt tuôn rơi.



Mạc Khinh Viễn gật đầu, ý bảo Tác Oanh đi trước cùng hắn. Cổ Tiểu Ma nghi

ngờ nhìn hắn một chút, thủ thế tức giận nói: “Ngươi muốn gì?”



Không tước tinh vẫn ngồi trên cành cây, thoạt nhìn hắn không có ý muốn tới gần.



“Trên người ngươi có sát khí.” Hắn nói rất hời hợt: “Người phàm có sát khí cũng không có gì lạ, nhưng sát khi của ngươi...”



Có thể so với ma thần Tu La. Khổng tước tinh nói thầm mấy chữ này trong

lòng, nhưng không hề nói ra ngoài. Cổ Tiểu Ma mất kiên nhẫn phất phất

tay: “Ta biết ta có chút kỳ quái...”



“Đa tạ ngươi.”



“Hả?” Cổ Tiểu Ma ngẩn ra.



Khổng tước tinh nhảy xuống khỏi cây, khẽ cười nói: “Đa tạ ngươi đã cứu ta và

Tiểu Hoa, hiện thời loạn thế yêu ma hoành hành, lần đi đường này ngươi

nên cẩn thận.”



Hắn lấy một cọng lông chim màu xanh lá ra, nói:

”Đây là lông chim của ta, trong lúc nguy cấp có thể bảo vệ một mạng cho

ngươi. Chúng ta cứ cáo biệt vậy thôi, đường này hãy thận trọng.”



Cổ Tiểu Ma nhận cọng lông chim kia, lại hoàn toàn hoá đá tại chỗ.



Khổng tước tinh quay người lại, hoá thành một luồng khói nhẹ rồi biến mất.

Một lúc lâu sau, Cổ Tiểu Ma mới thu cọng lông vũ này vào trong lòng, bên má lại có một nụ cười mà nàng không hề để ý.