Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
Chương 7 :
Ngày đăng: 23:58 21/04/20
Tiết trời này đúng là thay đổi bất thường, rõ ràng buổi sáng còn trời quang mây tạnh, chiều
lại mưa to, nếu là mùa hạ thì đã thoải mái hơn chút, nhưng đáng chết
thay giờ đang là đầu thu, từng giọt mưa rơi tí tách trên người, gió lạnh thổi qua, rét buốt tới tận xương.
Mạc Khinh Viễn nói, Tác Oanh
đã nhiễm phong hàn, thật sự chịu không nổi, một chiếc ô giấy đơn bạc lại không thể ngăn cản cái lạnh thấu xương này. Cứ đi như vậy, cuối cùng
cũng nhìn thấy một toà miếu đổ nát ở đỉnh núi, Mạc Khinh Viễn ôm lấy Tác Oanh, bất chấp việc xuống núi không thể ngự kiếm, vội la lên: “Tiểu Ma, ta mang Tác Oanh đi tránh một chút, muội phải cẩn thận, chúng ta sẽ gặp nhau ở toà miếu đó.”
“Được.” Cổ Tiểu Ma đáp ứng, mắt thấy Mạc Khinh Viễn lấy bội kiếm đeo
ngang hông Tác Oanh, hoá thành một luồng sáng, biến mất trong nháy mắt.
Thật ra, muội cũng rất lạnh.
Nàng dừng một chút, dù sao cũng không thể nói ra những lời này, nghiêng đầu, khoé môi cong lên. Dù nàng có lạnh thế nào cũng sẽ không sinh bệnh.
Người không sinh bệnh, có một số việc nhận vào người sẽ giống như đang
cố tình gây sự. Có lẽ có thể chống đỡ hay không thể chống đỡ cũng giống
nhau. Cổ Tiểu Ma thu ô về, ôm chặt y phục trên người, chậm rãi đi về
phía trước.
Bước chậm trong mưa, trong lòng cũng không có bất cứ
cảm xúc nào. Không biết vì sao, từ nhỏ Cổ Tiểu Ma đã thích không khí ẩm
ướt, nhưng không phải là trời lạnh, từng giọt mưa rơi xuống đất, mùi bùn đất lại nồng hơn bình thường, nàng hít sâu một hơi, suýt nữa đã bị sặc
vì hít phải nước mưa, lúc này mới có thể cảm giác được chút khác thường.
Dường như không phải là mùi bùn đất? Thứ mùi này vô cùng tươi mát tự nhiên
đến mức không thể diễn tả bằng lời. Cổ Tiểu Ma cứ đứng dưới cơn mưa to
mà ngửi, lại ngửi, tiếp tục đào một cái hố trên mặt đất rồi lại ngửi,
không khác gì một con khỉ đầu chó đang động dục.
Nhưng lúc này
con khỉ đầu chó đứng giữa lớp bùn đất kia lại mang vẻ mặt hoang mang,
nước mưa đã rửa trôi sạch toàn bộ bùn đất xung quanh, để lộ một cái hòm
dài bằng gỗ, mùi hương đó lại càng thêm nồng nặc, nhất thời Cổ Tiểu Ma
vẫn giữ dáng vẻ của một con khỉ đầu chó mà đập bịch bịch vào cái hòm:
Chắc sẽ không phải là mũi nàng ngửi được bảo bối gì chứ?
Dựa theo cuốn tiểu thuyết võ hiệp cũ nát trên đầu giường của nàng, nhất định thứ trong hòm này sẽ không phải là đồ bỏ đi, chính là bảo bối, hơn nữa chắc cái hòm sẽ còn có hai lớp hoặc là cơ quan đặc biệt nào đó. Nàng hưng
phấn đứng ra xa một chút, hồn nhiên quên mất việc thường thì những thứ
đồ bảo bối sẽ không nằm công khai ven đường như vậy.
Bắn một viên đá sang, chiếc hòm mở ra như lên tiếng đáp lại nàng.
Cổ Tiểu Ma che miệng mũi lại lùi về phía sau một bước, nấp sau cái cây đại thụ bên cạnh mà ngắm nó từ xa.
...
Bỏ đi. Nàng thất vọng bĩu môi, chiếc hòm nằm lẳng lặng ở nói đó, để lộ một khúc lụa nhỏ màu vàng. Cổ Tiểu Ma bước hai ba bước sang, lấy ô che mưa, thì ra là một cuộn trúc cũ.
Bí tịch võ lâm!
Nàng hưng phấn kéo nút thắt ra, mùi hương thanh nhã kia cũng rơi xuống theo mảnh lụa màu vàng kia.
không có chút pháp thuật nào, chỉ còn cách giương mắt nhìn.
Nàng
ôm Tác Oanh, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không ổn, vừa cúi đầu đã vô cùng sợ hãi, trong lòng đều là mấy nhánh cây bị cắt đứt, nào có bóng
dáng của Tác Oanh? Cổ Tiểu Ma sợ đến mức ngay cả tiếng nói cũng run rẩy: “Đại sư huynh!”
Mạc Khinh Viễn hoảng hốt, thu lại kiếm, đã thấy
hắc y nhân cũng thu lại Tất Phương, đột nhiên bên người hắn lại có thêm
một con chó mực lớn, trên lưng nó mang theo một người, đúng là Tác Oanh.
Hắc y nhân tiếp nhận Tác Oanh, con chó mực này lại biến hoá, nhưng thứ nó
biến thành lại là một nam nhân trung niên với sắc mặt âm trầm.
“Huyền Sắc, cũng chỉ có một tên thôi, sao ngươi cứ dây dưa vậy!”
Hắc y nhân cười cười: “Móng vuốt của đối phương rất lợi hại, nếu không triệu hồi Tất Phương, chỉ sợ là không thắng được.”
Huyền Sắc?!
Mạc Khinh Viễn cả giận nói: “Huyền Âm ma giáo ngươi vốn không có liên quan
gì đến phái Thiên Diễn của ta, mau trả tiểu sư muội lại đây!”
“Vốn không liên quan?” Nam nhân trung niên kia lại nói: “Danh môn chính phái các ngươi luôn nói diệt trừ tà ma ngoại đạo làm nhiệm vụ của mình,
không phải sao?” Nói tới đây, sắc mặt hắn trầm xuống, tóm Huyền Sắc nhảy lên giữa không trung, chật vật né tránh một kiếm đánh lén của Cổ Tiểu
Ma.
Cổ Tiểu Ma đứng trên đất nghiến răng nghiến lợi, hắn lại hít vài hơi, nhìn chằm chằm vào Cổ Tiểu Ma mà thì thầm: “Long Tiên Hương sao?”
“Hương cái gì mà hương, đồ quỷ
đầu bự nhà ngươi, có bản lĩnh thì xuống dưới đây đánh một trận với lão
nương...” Cổ Tiểu Ma vô cùng sốt ruột, cuối cũng cũng không nhịn được mà phun hết mấy từ ô uế từ trong tiểu thuyết võ hiệp ra.
Huyền Sắc
nhận lấy ánh mắt nghi ngờ của người kia, liền lấy ra một cái túi thêu từ trên cổ Tác Oanh ra, người nọ nhìn, lại nói: “Không thể sai được.”
Mặt Cổ Tiểu Ma nhăn lại, sắc mặt Mạc Khinh Viễn càng không tốt hơn. Người
này không cần ngự kiếm đã có thể đứng trong không trung, không phải yêu
thì tức là ma. Tay phải của hắn đan lại sau người, vừa muốn kết ấn, đột
nhiên toàn thân lại cứng ngắc, không thể nhúc nhích.
“Ngươi cũng
hiểu rõ, ngươi không phải là đối thủ của ta.” Nam nhân trung niên nói:
”Tuy ta là linh thú Thiên Cẩu của Huyền Âm giáo, nhưng ta không thích
sát sinh, chúng ta nên cáo biệt thôi.”
Cổ Tiểu Ma tức đến giậm
chân, trên mặt Mạc Khinh Viễn lại tràn đầy sự giân dữ. Đợi đến kẻ kia
mang Tác Oanh mà hắn yêu thương nhất biến mất, tứ chi của hắn mới khôi
phục được một chút cảm giác.