Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 58 :

Ngày đăng: 23:58 21/04/20


Chuyển Luân Vương đã đi khỏi nhưng hồn phách trên sáu cây cầu vẫn không ngừng đi lại, không hề có chút khác biệt nào. Có điều đình đài trôi nổi bên trên lại trống không, hiện ra một cái ghế đá vô cùng to lớn. Cổ Tiểu Ma còn đang suy nghĩ không biết có nên tiến lên xem không, lại thấy Tử Vi cau mày, bước từng bước về phía đình đài kia, nhất thời dưới chân sinh ra một đóa hoa sen, nâng hắn lên hư không, ánh sáng thánh khiết quẩn quanh những cánh hoa, quỷ sai ở cửa và hồn phách trên sáu cầu nhìn mà choáng váng. Cổ Tiểu Ma chần chừ một chút, kéo ống tay áo Tử Vi, cũng đi theo.



Nhìn từ bên dưới thì đình đài này không cao là mấy, cũng không quá rộng lớn, có lẽ là vì chỉ vừa nhìn đã có thể thấy được cái ghế đá kia, vậy mà lên tới phía trên mới phát hiện cả một tòa đài cao chỉ bày đầy ghế đá, xoay trái xoay phải, vô cùng mất trật tự, chỉ có cái ghế đá trông thấy từ bên dưới kia là còn ngay ngắn, đám còn lại trông vô cùng hỗn loạn.



Cổ Tiểu Ma gãi đầu, nhìn Tử Vi hồi lâu, lúc này mới nói khẽ: "Cái đài này có chút kì lạ."



...



Cái này còn cần ngươi nói sao, ai cũng nhìn ra được đấy có được không? Cổ Tiểu Ma vô lực đi quanh đài một vòng, Đầu Trâu ở bên dưới đã gấp đến độ dậm chân: "Thần Đế, ngài không thể tự tiện xông vào Đài Chuyển Luân được!"



Cổ Tiểu Ma lại lưu luyến nhìn mũi của hắn một cái, Tử Vi đã hoàn toàn ngó lơ Đầu Trâu, chỉ vô cùng tò mò mà sờ lên cái ghế đá kia, nói: "Ta đã từng tới âm phủ mấy lần, nhưng chưa bao giờ tới điện thứ mười này..."



Bố cục như vậy, hẳn là muốn che giấu thứ gì đó. Cổ Tiểu Ma nhìn khắp bốn phía, đây là nơi chúng sinh linh đầu thai, nhưng chỉ có sáu cây cầu nhỏ, ngoài chúng ra, không còn có cửa hay sân nào khác. Nói như thế, những hồn phách đặc biệt kia sẽ phải tới nơi nào?



Âm phủ vẫn luôn vận hành theo quy luật, đã lâu rồi chưa từng có dị động nào như thế.



Chín vị Đại Điện Chủ tề tựu trong điện thứ nãm, Diêm La Thiên Tử cau mày, quỷ sai ở điện thứ nhất đang run rẩy co thành một cục, trông chừng không nghiêm, khiến âm phủ rơi vào đại loạn, tội danh tương đối nghiêm trọng.



"Người này qua được điện thứ tư rồi bỗng nhiên mất tích, các ngươi... lại không phát hiện được chút gì sao?"



"Diêm Vương thứ tội, tiểu vương đã kiểm tra, người này không thân chỉ có hồn, là vật chết." Tần Nghiễm Vương thân đầy mồ hôi lạnh nói.



“Sao hắn lại xông và nơi âm phủ lục giới muốn tránh cũng không kịp này?" Tống Đế Vương cất lời: "Tìm chết sao?"



Đây là câu nói nực cười cỡ nào, tới âm phủ, vốn đã là người chết. Chuyển Luân Vương hừ lạnh một tiếng, hai đầu nhìn xung quanh, không nói gì.



"Chuyển Luân ái khanh, ngươi có ý gì không?" Diêm La Thiên Tử hỏi.



"Người này tự tiện xông vào âm phủ, lại là vật chết, hẳn là tới vì hồn phách kia." Đầu nhỏ của Chuyển Luân vương nói chuyện: "Thiên Tử có còn nhớ vài ngày trước đột nhiên có một hồn phách vô cùng kì lạ vọt tới trấn Thái An, toàn thân nám đen, không thể đầu thai nên mới phải ở lại điện thứ mười không."



Diêm La Thiên Tử gật đầu: "Theo ý của ái khanh, người nọ đến vì hồn phách kia?"



Hai cái đầu kiêu ngạo của Chuyển Luân Vương gật một cái.



"Nói vậy, ắt hẳn chúng ta phải xem chừng điện thứ mười cho thật kĩ." Ngũ Quan Vương thật thà nói.


Nếu như giam cầm nàng bên người, có phải... cuối cùng cũng sẽ đợi được nàng không? Đợi được nàng rồi, tiếp theo phải làm gì, hắn lại hoàn toàn không biết, chỉ một mình cố chấp.



Hắn như gặp ma, mái tóc bạch kim xõa tung phía sau, vươn tay phải ra, dần tiến tới đầu vai của nàng.



"Nếu ta là ngươi, chắc chắn sẽ không làm vậy."



Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, Cổ Tiểu Ma vui mừng, nhanh chóng xoay người lại, Úc Lưu đang đứng sau lưng nàng, thanh sam tung bay, mi mục như họa, song hắn lại đang bắt lấy tay Tử Vi, vẻ mặt âm trầm.



Diêm La Thiên Tử cả kinh bật thốt: "Long thần..."



Tội phạm quan trọng do Thiên giới truy nã lại xuất hiện ở chỗ này, sao ông ta có thể không thất kinh, huống chi Tử Vi Đại Đế cũng ở đây, nhưng... hồn phách nhỏ bé mặc y phục xám tro kia, có quan hệ gì tới bọn họ.



Mặt Chuyển Luân Vương đã sớm đỏ như mặt heo, mới vừa rồi vẫn còn ba hoa, không tới nửa nén hương, Đài Chuyển Luân đã bị người khác phá hủy...



Nếu mấy vị Điện Vương này biết, hai tội phạm mà Thiên giới đang truy nã đều đang ở đây, không biết có kích động quá mà tắt thở luôn không. 



Cổ Tiểu Ma thấy Úc Lưu, lòng chỉ cảm thấy vô cùng vui mừng, lại thấy hắn hiện thân trước mặt Tử Vi, căng thẳng nháy mắt với hắn, muốn hắn nhanh chóng rời đi.



Đáng tiếc Úc Lưu đang khó chịu, vì vậy không thể nhận ra Cổ Tiểu Ma đang điên cuồng nháy mắt để làm gì. Trầm giọng nói: "Mau đi theo ta."



"Phía sau... mặt..." Nàng lại nháy mắt.



Dù Tử Vi có phản ứng chậm cũng có thể nhìn ra được ý đồ của nàng. Lập tức trở tay, chế trụ Úc Lưu, nhưng không hề nói ra Thiên giới đang muốn bắt hắn, chỉ mang vẻ mặt lạnh lùng, hỏi: "Nàng thật sự tin hắn ta?"



Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, nhìn về phía Úc Lưu theo bản năng.



Nhưng Úc Lưu lại không nhìn nàng.



Ánh mắt xanh thẫm kia chỉ rũ xuống, vô cùng lạnh nhạt.



Đột nhiên nàng cảm thấy lòng mình như thiếu đi thứ gì đó.



Cho dù không muốn tin, nhưng chỉ nhìn hắn, mặc cho chút hoài nghi trong lòng đang dần bộc phát.



"Úc Lưu..." Đột nhiên nàng gọi khẽ: "Sao Thiên Nghiêu... vẫn chưa tới?"