Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
Chương 59 :
Ngày đăng: 23:58 21/04/20
Một khắc kia, trên không điện thứ mười tràn ngập hồn phách đang bay tứ tán, không gian thứ bảy vừa nổ tung, khói mù tràn ngập, hồn phách và quỷ sai ở cửa đứng sững khắp sáu cầu, ba bóng người trên Đài Chuyển Luân không ngừng giằng co, không ai vọng động.
Úc Lưu lẳng lặng nhìn Cổ Tiểu, đôi mắt xanh thẫm không hề lưu động.
Cổ Tiểu Ma cũng nhìn hắn, mà lòng lại dần trầm xuống.
Ánh mắt thẳng thắn đến vậy, mà nàng lại không thể nào nhìn thẳng vào trong lòng hắn.
Một lúc lâu sau, Úc Lưu như đã phải thỏa hiệp, tay vẫn bị Tử Vi ghìm lại, đột nhiên nói nhỏ: "Nàng tin ta đi, có được không?"
"Chàng..." Nước mắt khi nói lời cáo biệt với quỷ chết đói vẫn còn chưa khô, lại dâng lên, nức nở nói: "Ta chỉ cần chàng nói... Thiên Nghiêu ở đâu thôi..."
Một nữ tử kiên cường như nàng, nói khóc liền khóc.
Bởi vì nàng không biết phải làm sao, bởi vì nàng không kìm lòng được mà lo lắng, bởi vì... đó là Úc Lưu.
Đài Chuyển Luân ầm ầm nứt vỡ, lại có người phát động tiến công từ bên dưới. Cuối cùng Chuyển Luân Vương đã không thể kìm chế được nữa, giận đến bốn ánh mắt trên hai đều đều trợn tròn: "Các người dám cả gan coi thường bổn vương!"
Trong nháy mắt, ba người lui về ba phía. Tử Vi bắt lấy Úc Lưu, Úc Lưu cố bắt lấy Cổ Tiểu Ma, nhưng không ai bắt được ai.
"Chàng không chịu hiện thân, thì ra là đã biết mình bị truy nã, có phải thế không?" Cổ Tiểu Ma thì thào: "Chàng biết mọi thứ, lại muốn ta đến đây, lo lắng cho chàng như một kẻ ngốc..."
"Biết nhiều không tốt cho nàng." Úc Lưu thản nhiên nói, không có biểu cảm gì.
Nàng càng nhìn càng tức giận, đầu nóng lên, vội hét lớn: "Thiên Nghiêu đâu!"
Úc Lưu còn chưa trả lời, hai hồn phách khá mở đã bao quanh thân thể hắn, Diêm La Thiên Tử cất giọng nói: "Phải bắt cho được Long thần!"
Phần lớn quỷ sai đồng loạt tiến lên, Cổ Tiểu Ma nhớ tới Thiên Nghiêu, lại quên tình cảnh lúc này của hắn mới là chuyện nguy hiểm nhất. Lập tức nắm chặt kiếm gỉ, vọt về phía Úc Lưu.
Tử Vi còn đang đứng trên đài Chuyển Luân, lặng lặng ngẩn người.
Trong hỗn loạn, có một thân hình gầy gò hiện lên từ giữa không trung.
Hắn không nhìn bất cứ nơi đâu, chỉ móc từ trong ngực ra một đóa hoa sắp khô héo, thấp giọng gọi: "... Thập Bát."
Lập tức, có một hồn phách khựng lại nơi không trung, dần dần tiến sát đóa hoa sơn trà này, tụ lại trong đó, quẩn quanh, linh động, vô cùng dịu dàng.
Đóa hoa sơn trà đỏ tươi như được phục sinh, đột nhiên nở rộ, vô cùng diễm lệ.
Điện thứ mười đại loạn, không ai chú ý tới vị nam tử hắc y kia đang chậm rãi đi tới cây cầu thứ sáu, nhìn nữ tử đang nấu canh.
"Hôm nay, xà, cóc, rết, bò cạp, bốn thứ độc nhất đã ở trong tay ta." Phó Diệp Văn đắc ý: "Chỉ thiếu một thứ thuốc dẫn cuối cùng..."
"Giờ giáo chủ đã có thể xem như đang mang một thân kim cương bất hoại." Huyền Sắc nịnh nọt: "Phải cảm ơn quả Vãng Sinh dương này..."
Chợt có một tiếng động vang lên ngoài cửa, thoáng chốc, bóng đen phá cửa mà ra.
Hoàng hôn, bầu trời xám xịt, bốn người đứng trong viện, lại không thấy rõ vẻ mặt của đối phương.
"Đã lâu không gặp, Tiểu Ma Cô." Xem ra tâm tình của Phó Diệp Văn khá tốt, chắp hai tay sau lưng, không có vẻ gì là sợ hãi.
"... Qủa... quả Vãng Sinh dương kia..." Cổ Tiểu Ma hoảng hốt nói: "Chẳng phải ta đã cho Thiên Nghiêu rồi ư? Sao ngươi lại có được?"
"Ta nói rồi, ta phải lấy được tất cả." Phó Diệp Văn cười tà ác, nói: "Tiểu Ma Cô, phải đa tạ ngươi rồi."
Cổ Tiểu Ma siết chặt nắm đấm, Úc Lưu vẫn không nhìn nàng, dự cảm xấu trong lòng mỗi lúc một mănh liệt. Nàng quay đầu, lúc này mới phát hiện đệ tử Huyền Âm giáo đã sớm bao vây mình, tất cả đều đang đề phòng.
Cổ Tiểu Ma ngẩn người.
Tính tình của nàng khá đơn thuần, nhưng không ngốc, nguyên nhân bên trong, chỉ cần suy nghĩ một chút đã rõ ràng.
"Đương nhiên là Thiên Nghiêu lừa ngươi, từ lúc bị ta dùng Sen Ma đánh về nguyên hình, đến khi ngươi vì hắn mà liều mạng đối chiến để lấy cho được quả Vãng Sinh... Tất cả mọi thứ, đều là mưu kế của ta."
Phó Diệp Văn nói gì, nàng đã nghe không rõ nữa.
Cuối cùng Úc Lưu có sát hại Thiên Nghiêu không, có lừa nàng không, nàng đã không suy nghĩ nữa.
Trong đầu chỉ quay ngược về hình ảnh ngày đó, Thiên Nghiêu biến mất, Úc Lưu đứng bên mép giường nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy bi thương.
Hắn cũng chỉ... sợ nàng thương tâm mà thôi!
Nhưng lòng của nàng đau như thế, không phải là vì Thiên Nghiêu, cũng không phải vì hắn đã phản bội nàng, mà là vì Úc Lưu, từ khi nàng hỏi câu kia, hắn chẳng hề liếc nhìn nàng một lần.
Hắn hỏi, nàng tin ta đi, có được không?
Nhưng nàng không hề nghe thấy.
Giờ phút này, hắn xoay lưng đứng bên người nàng, tóc đen lẫm liệt, thanh sam tung bay.
Gang tấc, nhưng cũng tận chân trời.