Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
Chương 65 :
Ngày đăng: 23:59 21/04/20
"Điệp An!" Thanh Long vui vẻ hô: "Mau, mau bắt lấy nàng ta!"
Vậy mà không có ai dám động, một vài vị Động Chủ và Tinh Tú trải qua trận đại chiến khi đó vẫn còn sợ hãi, dù phát hiện nữ tử này không mang đôi mắt đỏ như máu ấy, trong tay cũng không có chuôi Hiên Viên Kiếm độc nhất vô nhị nhưng bóng người quật cường quen thuộc này vẫn khiến lòng người phải run rẩy.
Y phục của nàng có phần lôi thôi, từ sau trận chiến ở Huyền Âm giáo đã phải khâu vá sửa lại mấy lần. Đùi phải hơi sưng, có lẽ là vết thương vẫn chưa khỏi hoàn toàn, tóc cũng vì chạy loạn trong đám sương máu mà đã rối đến không còn hình dạng ban đầu. Tóm lại, thoạt nhìn khá chật vật.
"Người các ngươi muốn bắt là ta, vì sao lại động đến núi Thiên Diễn!" Nàng cả giận nói, bạch quang trên người càng chói mắt hơn: "Bọn họ có tội gì!"
"Vừa rồi lẽ ra sẽ không có." Thanh Long kinh ngạc vì nàng có thể dùng một thanh kiếm gỉ mà ngăn cản Kim Kích của mình, lòng không phục, cười lạnh: "Nhưng hiện nay bọn họ dám che giấu trọng phạm của Thiên Đình, vô lễ với tôn thần, tội không thể tha!"
"Sư phụ không hề biết ta đã về." Cổ Tiểu Ma cắn răng: "Các ngươi dùng thứ sương gì kia để hại đệ tử Thiên Diễn, giờ còn muốn làm hại sư phụ ta..." Tay nàng run lên, cầm chặt kiếm gỉ này: "Ngươi cũng thế... tội không thể tha!"
"... Không biết tự lượng sức mình." Thanh Long đảo Kim Kích, vươn tay phải ra, giơ Kim Kích lên cao.
Đây là lệnh tiếng công, chúng thần trên trời rối rít rút binh khí, nhất là những người chưa bao giờ gặp được Điệp An vẫn hết sức không phục những chiến thần năm xưa, đã sớm nhao nhao muốn thử.
"Thừa dịp trong tay nàng ta không có Hiên Viên." Miệng hắn khẽ động, không ai nghe thấy.
Trong lúc nhất thời, mây mù đập vào mặt. Động Chủ và Tinh Tú bao vây núi Thiên Diễn từ bốn phương tám hương, dần tiến sát. Cổ Tiểu Ma không còn bận tâm chuyện gì khác, liền bấm quyết đằng vân, giơ ngang kiếm trước ngực: "Các ngươi đừng mơ tiến thêm được bước nào nữa."
"Bằng mình ngươi?" Thanh Long hừ lạnh.
"Đương nhiên còn có ta."
Vừa dứt lời, thanh quang khuếch tán khắp núi Thiên Diễn khiến Thanh Long cùng Động Chủ và các Tinh Tú phải bịt tai, mặt lộ rõ vẻ đau đớn, lui về sau một trượng, không dám tới gần hơn.
"Du Long Ngâm." Thanh Long thu hồi nụ cười, một chiêu này là sát âm thuật đặc biệt của Long tộc, sao hắn có thể không biết, có điều không cần chú văn, chỉ cần mấy chữ đã khiến hàng loạt tôn thần phải lui bước, phần công lực này, đúng là không thể khinh thường.
Úc Lưu cười tủm tỉm đứng bên vách núi, hệt như chỉ đang ngắm phong cảnh. Thanh sam vừa nhấc, từ xa nhìn lại chỉ thấy hắn như hòa vào cảnh sắc nơi đó, phong lưu uyển chuyển không nói nên lời.
Nếu cách đó gần hơn, hẳn sẽ thấy được trên dung nhan tái nhợt của hắn, đôi mắt xanh thẫm không hề có chút tiêu cự, không hề nháy mắt.
Nàng bắt đầu phát run, Mạc Vi đứng lên, ngăn cản một tên Động Chủ đánh lén, sắc mặt lại trắng bệch.
Những ai quen với chưởng môn phái Thiên Diễn đều biết, con người trả qua vô số phong ba, lâm nguy không loạn mà bình tĩnh như Mạc Vi, lại có thể có biểu cảm như thế.
Một con Cùng Kỳ lớn đánh về phía Vân Tiêu, Thu Tĩnh gọi ra một con Thao Thiết, hai con thú dữ lập tức phóng lên không trung mà chém giết kịch liệt. Trong lúc nhất thời người của hai bên đều rối rít tránh đi, chỉ có tọa thần tứ phương và Úc Lưu là không nhúc nhích, hai con thú dữ này như cũng khá kiêng kị Úc Lưu, dù thế nào cũng không chịu sang bên kia.
Song sao tu vi của Thu Tĩnh có thể sáng với Động Chủ này? Không lâu sau, Thao Thiết đã bại trận, kêu thảm trên không trung rồi biến mất. Mọi người trên Thiên Diễn đáp xuống cạnh Cổ Tiểu Ma, dù không có người bị thương nhưng đều đã sức cùng lực kiệt.
Trước mắt Cổ Tiểu Ma bắt đầu mơ hồ, nàng cố mở to mắt nhìn lên không trung, như muốn vươn tay bắt lấy bóng xanh kia.
Úc Lưu... Úc Lưu...
Nàng đau đớn than nhẹ, bật thốt lên trong nháy mắt, rồi lại khản cả giọng.
"... Úc Lưu!"
Hắn đứng trên trời, bị một vệt sáng hình chữ thập giam cầm.
Nàng quỳ trên đất, đau đớn ôm chặt lấy đầu.
Tiếng chém giết, gió quét, binh khí lần lượt thay thế nhau, trong phút chốc hoảng hốt, hắn như nghe thấy tiếng gọi của nàng, quay đầu nhìn về nơi ấy, chỉ thấy trước mắt tối đen.
Sau đó, cả thế gian rơi vào tĩnh lặng.
Độc mẫu đã khiến thính giác hắn tê dại. Úc Lưu rũ tay, dường như đã sớm chuẩn bị, không hề kinh hoảng. Đôi mắt xanh thẫm như nhiễm sương không hề chớp lấy một lần, chỉ nhìn vào nơi tối đen ấy, cứ chờ đợi, hệt như cuối cùng sẽ có thể được nhìn thấy nàng.
Trong phút giây cuối cùng ấy, hắn đã nghe được giọng của nàng.
Tốt quá.